Editor: Suri Đặng
Không ngờ, trời xanh còn chiếu cố anh.
Cho anh cơ hội lần thứ hai.
Thật sự là quá tốt.
Cô muốn cảm kích trời xanh cho cô một cơ hội như thế, làm cho cô chấm dứt tiếc nuối trong lòng.
"Bạch Dạ, chúng ta lại có con."
"Anh sớm sẽ nói cho em biết, em gặp phải bác sĩ Mông Cổ, cái gì cũng không hiểu, lấy hiệu suất biểu hiện của anh cao như vậy, sao có thể không có đứa nhỏ, sau này chúng ta còn có thể sinh một đội banh, em yên tâm." Đường Bạch Dạ cười nói, liên tục hôn môi của cô.
Không nói cho cô, thể chất cô suy yếu, không thích hợp chuyện sinh con.
Nếu có thể bảo vệ tốt đứa bé này bình an đến lúc sinh, sau này, anh phải chú ý tránh thai không thể lại để Thần Hi chịu nỗi khổ mang thai, đứa bé này có thì có, tiếp theo không thể lại thương tổn cô.
Đường lão cùng Đường phu nhân sáng sớm liền mang theo cháo ngao đến thăm Hạ Thần Hi, trong phòng bệnh vợ chồng son ngọt ngào đàm luận chuyện đứa nhỏ, Đường lão rất ghét bỏ anh lôi thôi, đuổi anh về nhà rửa mặt chải đầu đi công ty trước, bọn họ cùng ở bệnh viện.
Đường Bạch Dạ lưu luyến không rời hôn rồi lại hôn, lúc này mới ra phòng bệnh lạnh giọng nhắc nhở đội đặc công cần phải cẩn thận bảo vệ không được có sai lầm.
Bọn họ gật đầu lia lịa, không dám có hành vi gì.
Trừ bốn người đặc công ở cửa, trong bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212981/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.