Tiết Giai Vân nằm mềm đến ở trên sô pha, tâm tàn như tro nguội.
"Anh thế nào tàn nhẫn như vậy? Vì sao?" Tiết Giai Vân cũng không biết hỏi ai, trong lòng bi thương, không có bất kỳ ngôn ngữ, tất cả đều là thất vọng cùng thống khổ.
Hạ Thần Hi cuống quít an ủi cô, Tiết Giai Vân nước mắt lã chã rơi xuống, "Tớ hôm nay nhìn thấy hai người bọn họ 1 lần, hôm nay tan tầm, tớ nhìn thấy bọn họ đi cửa hàng áo cưới, nơi đó là cửa hàng áo cưới, tớ và anh ấy đã nói, tớ thích nhất nơi đó, chúng tớ cũng thử qua áo cưới, đi qua hai lần, anh ấy cũng mang Trầm Lộ Lộ, còn bị tớ vô ý nhìn thấy, Thần Hi, vì sao, anh ấy muốn thương tổn tớ như thế, tớ đã làm sai cái gì?"
"Cậu cái gì cũng không làm sai." Hạ Thần Hi nói, "Cậu chỉ là quá yêu anh ta."
Đúng vậy, cô quá yêu anh.
Có lẽ đây là lỗi của cô, cô nếu là có thể hết hy vọng, không hề yêu anh, có lẽ, cô là có thể giải thoát rồi, bằng không, cô vĩnh viễn đều sẽ nhận lấy loại đau này khổ này, vô pháp tự thoát khỏi.
Khó chịu cùng thống khổ đều quấn quanh ở trong lòng.
Hạ Thần Hi ôm lấy cô, mềm giọng an ủi, trong lòng thầm mắng Lâm Nhiên vài tiếng, anh ta đều phải rời đi , còn náo ra động tĩnh lớn như vậy, cố làm bị thương Tiết Giai Vân.Nguyên bản nếu anh ta yên tĩnh rời khỏii, Giai Vân sẽ không nhìn thấy, sẽ không khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212952/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.