Editor: duong lieu
Có thể ăn được hay không đến bảo bối mỹ vị, toàn xem cha.
Ánh mắt đứa nhỏ, phi thường dốc lòng.
Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, anh sao lại để đứa nhỏ xem thường, cùng nhau trở lại liền kết hôn, không có hai lời.
Hạ Thần Hi không để ý tới bọn họ, ăn sáng xong, bưng một phần bữa sáng khác đi đưa Tiêu Tề, tầng hầm lạnh lẽo, anh ta ở trong góc, thân thể oai ở một bên, như đang ngủ, Hạ Thần Hi gọi một tiếng, Tiêu Tề không đáp lại.
Cô đem bữa sáng buông, đi tới.
"Tiêu Tề, ăn điểm tâm."
Tiêu Tề vẫn không đáp lại, vì tóc dài, che khuất mắt của anh ta, tay Hạ Thần Hi đặt ở trên bả vai anh ta, muốn lay tỉnh anh ta, ai biết chạm vào một mảnh băng lãnh, thân thể Tiêu Tề đột nhiên đảo hướng bên cạnh.
Mềm té trên mặt đất, lộ ra mặt tái nhợt.
Hạ Thần Hi đột nhiên ý thức được cái gì, mắt chậm rãi trở nên ẩm ướt.
Anh ta vậy mà tự sát.
Cứ như vậy đi.
Trên người không có vết thương rõ ràng, thời gian bọn họ đặc huấn, sư phó nói cho bọn họ biết, nên thế nào lựa chọn tử vong, không nhất định phải có lợi khí mới có thể chấm dứt tính mạng của mình.
Hạ Thần Hi quỳ trước mặt anh ta, nước mắt tràn mi.
Tiêu Tề, anh khổ như thế làm gì chứ?
Anh khổ như thế làm gì chứ?
Nhân sinh khổ đoản, vì sao không quý trọng? Đã sớm muộn đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212932/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.