Chương trước
Chương sau
Không muốn lại trầm, không muốn trầm.

Bây giờ muốn kéo Hạ Thần Hi, đã phải cần đến một lực lượng rất lớn, nếu là trầm đến ngực, muốn kéo cô, thực sự rất khó khăn, hơi không chú ý, có thể sẽ làm cô bị chôn sống.

"Thần Hi..." Tiêu Tề cũng sợ hãi, hô tên Hạ Thần Hi, vô cùng kinh hoảng, Đường Bạch Dạ vô cùng tức giận, đều là lỗi của Tiêu Tề, nếu không phải anh ta muốn tới sa mạc nhìn cái gì tinh quang, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Hạ Thần Hi an ủi bọn họ, hơi giãy dụa eo chính mình, đột nhiên, cát dừng lại, sắc mặt Đường Bạch Dạ hết sức khó coi, mắt thấy cát lại muốn lưu động, Đường Bạch Dạ giống như hận không thể lập tức kéo Hạ Thần Hi lên.

May mắn, cát lại dừng lại.

Hạ Thần Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết, lần này là thật dừng lại.

Meo meo ngao ô một tiếng, liếm hôn lòng bàn tay Đường Bạch Dạ, chúc mừng chủ nhân tránh được một kiếp.

Tiêu Tề cuống quít phẫn nộ, "Đi lấy một sợi dây thừng qua đây."

Một danh đặc công cuống quít chạy đi tới đống hành lý, Hạ Thần Hi rất có tâm tình thưởng thức tinh quang, cười nói, "Không ngờ, chôn ở dưới cát đất nhìn tinh quang, rất có phong tình."

Đường Bạch Dạ trừng mắt liếc Hạ Thần Hi một cái, cô còn dám nói.

Thực sự quá mạo hiểm.

Hạ Thần Hi cười, meo meo chạy tới, hôn tay chủ nhân, Hạ Thần Hi trấn an sờ sờ lông của meo meo, meo meo lại chạy đến bên người Đường Bạch Dạ, hắc quả phụ trầm sắc mặt, vì sao Hạ Thần Hi còn chưa chết.

Có lẽ, Hạ Thần Hi chết vào trận cát lún lần này, Tiêu Tề cũng có thể triệt để hết hy vọng.

Cũng là có thể đi mổ.

Ông trời thật hậu đãi với Hạ Thần Hi.

Vậy mà cho cô vận khí lớn như vậy, làm cho cô tránh được một kiếp.

Nếu là người khác, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bọn cường đạo gặp phải cát lún, tất cả đều bị cuốn vào, toàn quân bị diệt, bọn họ cũng thật không ngờ, toàn quân cường đạo bị diệt nhanh như vậy.

Thực sự quá điên cuồng một ít.

Nửa năm nữa nói không chừng có thể gặp lại trận cát lún này.

Vùng này còn có người thường xuyên đi lại, vậy mà sẽ có cát lún, Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi đều không ngờ.

Đặc công rất nhanh liền đem dây thừng lấy tới, thân thể Tiêu Tề khó chịu, Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ đem dây thừng đưa cho Hạ Thần Hi, cột vào ngang hông của cô, nắm lấy thân thể, bọn họ dùng sức kéo đi lên, cát đất bám vào người, muốn đem người kéo lên, cần dùng sức của hai chiếc xe kéo, khí lực Đường Bạch Dạ cùng hắc quả phụ, hiển nhiên không đủ.

Không đủ để đem Hạ Thần Hi kéo lên, khi kéo lên, eo của Hạ Thần Hi có thể sẽ bị thương, Đường Bạch Dạ cởi áo khoác của mình, đưa Hạ Thần Hi quấn ngang eo buộc lại một lần, miễn cho cô khỏi bị thương.

Tất cả nhóm đặc công đều đi qua, mấy người cùng nhau dùng sức, Hạ Thần Hi di động, nội bộ cấu tạo và tính chất của đất đai cũng không phải là rất kiên cố, kéo lên như thế, chỉ cần khí lực cũng đủ lớn, cũng không là vấn đề.

Chỉ là, Hạ Thần Hi cảm thấy thân thể của mình nhất định bị kéo như vậy sẽ bị thương.

Cô cũng nhịn xuống chưa nói, Đường Bạch Dạ đã dùng sức lực lớn nhất của chính mình, léo Hạ Thần Hi lên, theo cát đất kéo ra, mới ra đến một tấc, đột nhiên, cát đất lại lưu động, Hạ Thần Hi ám kêu không tốt.

Lần này cát đất lưu động đặc biệt mau, lực lún cực kỳ lớn, hắc quả phụ đột nhiên thả lỏng tay, nguyên bản vài sức lực của mấy người, vừa vặn có thể đem Hạ Thần Hi kéo đến, kết quả hắc quả phụ lại thả lỏng tay.

Hiển nhiên khí lực không đủ, cô ta cũng làm bộ, chính mình xuất lực, trên thực tế, đều không có xuất ra chút sức lực nào

Hạ Thần Hi thân thể lại từ từ trầm xuống.

Lần này, Hạ Thần Hi không chắc chắc như vậy, cô biết, trầm xuống lần nữa, có thể bao phủ cả thân thể của mình, cô sẽ bị chôn sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.