Editor: duong lieu
Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, ân oán anh và Tiêu Tề, tồn tại đã lâu, anh đã sớm muốn cùng Tiêu Tề đến một hồi chính diện giao phong, Hỏa Vân cùng Đường môn cũng thế tất sẽ có một hồi chiến tranh ngươi chết ta sống.
Giữa bọn họ, chưa từng có một hồi quang minh chính đại chiến tranh.
Nghe thấy Tiêu Tề bị u não, mệnh không lâu, tâm tình Đường Bạch Dạ, cũng không phải là cái gì khoái trá.
Đó cũng không phải chuyện gì khoái trá, Đường Bạch Dạ có ngạo khí chính mình, anh và Tiêu Tề chiến tranh, anh cần chính là một hồi quang minh chính đại khiêu chiến, chiến tranh, không phải loại này, chiến tranh không chiến mà thắng.
Trời xanh muốn đoạt đi mạng Tiêu Tề, anh mất hứng.
Cường giả chưa bao giờ sẽ sợ hãi mặt khác một vị cường giả, cũng sẽ không bởi vì anh ta tai nạn mà cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, đó là tiểu nhân gây nên.
Đường Bạch Dạ hi vọng chính là một hồi quang minh chính đại đọ sức.
"Anh ta còn trẻ như vậy, tại sao có thể có loại bệnh này?"
"Em cũng không biết."
"Tiêu Tề có thể tin được không?"
Hạ Thần Hi gật đầu, "Đây là hắc quả phụ nói cho em biết, em cũng xem qua Tiêu Tề uống thuốc, tinh thần của anh ta càng ngày càng kém hơn, hôm nay còn sốt cao không dậy nổi, tám phần là thật."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, phi thường khó chịu hỏi, "Vậy em tại sao muốn bồi anh ta đến sa mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212908/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.