Chương trước
Chương sau
Editor: duong lieu

"Thần Hi..."

Hạ Thần Hi xóa đi nước mắt, trầm giọng nói, "Tôi vẫn muốn khôi phục ký ức, đối anh như vậy, với tôi, đối Đường Bạch Dạ, đều là công đạo hoàn mỹ, ký ức tôi lúc hảo lúc hoại, tất cả chuyện cũng không nối liền."

"Bây giờ, tôi cuối cùng cũng đã được như nguyện, khôi phục ký ức."

"Tiêu Tề, tôi cuối cùng cũng biết, vì sao tôi thà rằng rửa sạch ký ức, cũng không muốn lại một lần nữa đối mặt quá khứ không chịu nổi, kia với tôi mà nói, không phải chuyện cũ vui vẻ, tất cả đều là thương tổn, phản bội, khổ sở, chuyện hạnh phúc, như vậy ít như vậy ít."

"Không ai sẽ nguyện ý, có quá khứ như vậy."

Tiêu Tề nửa quỳ ở trước mặt cô, cay đắng nhìn cô, Hạ Thần Hi xóa đi nước mắt, khẽ nói, "Tiêu Tề, năm đó sau khi tôi rời thành phố S, từng nghĩ tới muốn tìm anh, bởi vì tôi không bỏ xuống được, lúc đó tôi chỉ là hoài nghi anh chủ mưu giết ca ca tôi, không có chứng cứ rõ ràng."

"Tôi rất ngốc, yêu anh, yêu đến nguyện ý tin, chẳng qua là có người vu hãm anh, chỉ là âm mưu lão tiên sinh, cũng không phải là anh."

"Tôi gặp được ba ba tôi, còn có một vị anh cho là người mất, bọn họ nói cho tôi biết chân tướng, tôi mới bỏ đi quyết tâm tìm anh, Tiêu Tề, tôi hỏi anh một lần nữa, có phải hay không anh giết ca ca tôi?"

Tiêu Tề ngầm thừa nhận, thống khổ cúi thấp đầu xuống.

Anh dám làm dám chịu, Thần Hi hỏi, anh chỉ sợ trả lời.

Hạ Thần Hi cười nói, "Xem ra là thực sự, tôi vẫn không có cơ hội hỏi anh, thật có phải thật vậy hay không, mặc dù chậm mấy năm, cuối cùng là biết, anh tại sao có thể nhẫn tâm giết ca ca tôi? Anh biết rõ, ca ca đối với tỷ muội chúng tôi mà nói bao nhiêu quan trọng."

Tiêu Tề thừa thụ tất cả chỉ trích.

"Xin lỗi."

"Phương đông nói, anh giết ca ca tôi, tôi vốn không tin, tôi biết, anh ta sẽ không gạt tôi, nhưng tôi không có ký ức, tôi không dám phán định, không dám định tội của anh, Tiêu Tề, tôi như vậy tín nhiệm anh, anh cho tôi lại là cái gì?"

"Chuyện Bắc đường, anh rất xin lỗi, Thần Hi, xin em tha thứ cho anh." Tiêu Tề nói, "Tiêu gia khó có được tay cầm quyền to, nếu có ca ca em ở đó, anh không có biện pháp hiệu lệnh người Hỏa vân."

"Anh cũng có khó xử của anh, nếu là em chủ tử Hỏa vân, người dưới lại nghe lời ca ca em, em bảo anh làm sao mà chịu nổi, anh thế nào có thể chứa ha được anh ta, Thần Hi, nếu có khả năng, anh cũng không muốn giết Bắc đường."

"Anh mới vừa lên vị, Bắc đường uy tín so với anh muốn đại, mọi người đều coi anh ta là chủ tử, không đem anh để vào mắt, không giết anh ta, anh thế nào lập uy?"

...

Hạ Thần Hi đau lòng nhìn anh, gật gật đầu, "Thông cảm anh... Đi, tôi thông cảm anh, chỉ là Tiêu Tề, khi anh chủ mưu giết ca ca tôi kia trong nháy mắt, chúng ta xong rồi. Triệt triệt để để, kết thúc."

"Tôi không có khả năng cùng một danh giết ca ca tôi cùng một chỗ."

"Năm đó Đường Bạch Dạ gián tiếp hại chết tỷ của tôi, tôi đều muốn tìm anh ấy báo thù, chớ nói chi là anh."

Tiêu Tề tối nghĩa nói, "Thần Hi, sự tình quá khứ nhiều năm như vậy, em không thể tiêu tan sao?"

"Không thể." Hạ Thần Hi nói, "Loại chuyện này, thế nào tiêu tan? Tiêu Tề, tôi có thể tha thứ anh, dù sao ca ca chết nhiều năm như vậy, tôi cũng không am hiểu đi hận một người, chỉ là, tôi vô pháp sẽ cùng anh cùng một chỗ, tôi cũng bội phục anh, còn có tư cách cầu được tôi tha thứ, tôi yêu, anh có tư cách gì?"

"Anh Tiêu gia phá hủy nhà của tôi, lại phá hủy cái nhà thứ hai của tôi, anh có tư cách gì, yêu cầu tôi tha thứ?"

Hạ Thần Hi chất vấn, hỏi Tiêu Tề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.