Editor: Kina.
Hạ Thần Hi nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tiêu Tề nói, "Đi thôi."
Hạ Thần Hi theo Tiêu Tề cùng nhau tiến vào tòa thành, tòa thành rất lớn, xây ở ốc đảo trong sa mạc, vô cùng tráng lệ, hoa bách hợp khắp nơi, có hồ bơi, cũng có quái thạch xây núi giả. Tòa thành mang phong cách châu Âu, màu trắng làm chủ đạo, đèn thủy tinh trong suốt. Có loại cảm giác giống cung đình thời trung cổ châu Âu, vô cùng xanh vàng rực rỡ, chén bàn mang theo hơi thở hoàng thất.
Cô rất khó tưởng tượng, cô từng thích một chỗ như vậy.
Tiêu Tề nói, đây là nhà của bọn họ, cô lại một điểm cảm giác cũng không có. Trong phòng của cô, có ảnh chụp ngày xưa, quần áo ngày xưa, đau thương ngày xưa, tất cả là do cô dùng Hạ Thần Hi hiện tại mới tìm được cảm giác quen thuộc.
Quen thuộc như vậy, mang theo vài phần xót xa trong lòng.
Tiêu Tề không có quấy rầy cô, để lại cho Hạ Thần Hi một không gian riêng, Hạ Thần Hi vuốt ve súng ống, kiểu dáng súng ống tám năm trước, xem như là kiểu cũ, một tay súng, một phen súng ngắm.
Kiểu súng lục cũ, đạn được lắp vào cái rãnh, nhưng mà, cô lại không có khí lực bóp cò, mỗi lần bóp cò sẽ vô cùng tốn sức, mỗi lần khấu động, sẽ có một loại cảm giác đau đớn lan tràn.
Cô cuối cùng buông tha.
Lấy tình hình thân thể hiện tại thì không cách nào nổ súng, miễn cưỡng nổ súng, cuối cùng đạn bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212854/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.