"Thần Hi..."
Hạ Thần Hi giận dữ, một cái tát đánh tới Tiêu Tề, toàn thân vô lực, đánh ra sức lực cũng không lớn, đối với Tiêu Tề mà nói, không đến nơi đến chốn, Tiêu Tề lặng yên nhịn, cũng không thấy không vui, chỉ là rũ xuống mặt mày, có một chút thống khổ.
"Hèn hạ!" Hạ Thần Hi giận quá hóa cười, "Tiêu Tề, anh có biết, anh làm như vậy, sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng xa cách anh."
"Anh không thể không có em." Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, trầm giọng nói, "Anh không muốn mất đi em, kia tám năm, anh chịu đựng đủ rồi."
"Anh hỏi qua ý muốn của tôi sao? Anh hỏi qua là tôi có muốn ở lại bên cạnh anh? Tôi đã không yêu anh, tâm cũng không ở chỗ anh, ở lại bên cạnh anh, đối với anh cũng là dằn vặt, anh cần gì phải cố chấp như vậy?" Hạ Thần Hi khó chịu nói.
"Tiêu Tề, anh trước đây không phải người như vậy."
Tiêu Tề, anh lạnh nhất mạc vô tình, giơ tay chém xuống, vì sao chuyện này ở trên người Hạ Thần Hy khăng khăng một mực như vậy.
Chuyện đã qua thì sẽ bỏ qua không quay lại, đây mới là anh.
Dùng thủ đoạn cầu xin không phải tác phong của anh, lại níu kéo bản thân càng khó chịu.
"Uh, anh trước đây không phải người như vậy, em trước đây cũng không phải người như vậy." Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, thanh âm lộ ra bi thương, "Em đã không phải Thần Hi trước đây, anh cũng không phải Tiêu Tề trước đây, bất kể như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212849/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.