Editor: duong lieu
Ngày này ban đêm, cô vẫn như cũ ngủ không được an ổn, tựa như bị thứ gì quấy nhiễu, trán không ngừng có mồ hôi lạnh tràn ra, Đường Bạch Dạ ngủ không sâu, cô một không thoải mái, hắn đã biết, cuống quít gọi tên của cô.
Hạ Thần Hi ngủ rất trầm, hai hàng lông mày trói chặt, bộ dáng phảng phất rất thống khổ.
"Tỷ tỷ..." Hạ Thần Hi hô hấp có chút dồn dập lên, sắc mặt trắng bệch, hô tỷ tỷ, người lại không có tỉnh lại, vẫn đang ngủ say, mồ hôi lạnh trên trán Hạ Thần Hi càng ngày càng nhiều.
"Tỷ tỷ... Không muốn chết, không muốn chết..."
"Tỷ tỷ, không nên giết tỷ tỷ tôi, Đường Bạch Dạ, không nên giết tỷ tỷ tôi..."
Đường Bạch Dạ sắc mặt đại biến, như xúc điện, vốn trấn an tay cô nhất thời cũng không cách nào đi an ủi cô.
Cô mơ tới anh và Hạ Thần Tuyết sao?
Một màn kia, cô hẳn là không có thấy, ở trong trí nhớ cô tịnh không tồn tại.
Đây không phải là ký ức, mà là... Ngày có chút suy nghĩ đêm có điều mộng, Hạ Thần Hi trong lòng chú ý chuyện này, cô không có biểu hiện cụ thể ra ngoài, nhưng theo cảnh trong mơ của cô, Đường Bạch Dạ cũng biết, Hạ Thần Hi rất chú ý.
Chỉ là bọn họ thật vất vả gặp lại, Hạ Thần Hi mới có thể nhìn đạm chuyện này.
Nếu là cô khôi phục ký ức, sợ rằng trong lòng cô càng một đạo thương.
Năm đó vô tâm chi thất, đúc thành hôm nay vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212839/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.