Nếu là Phương Đông, lấy quan hệ giữa họ, nhất định có thể thuyết phục Phương Đông cùng Vương Bài, Đường môn chung sống hòa bình, sẽ không tương hỗ xâm phạm, nếu là Tiêu Tề, nhất định là không thể, chính Hạ Thần Hi cũng đoán không ra ý định của Tiêu Tề.
"Anh biết, việc này anh sẽ cân nhắc." Đường Dạ Bạch hứa hẹn với Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi mỉm cười, Đường Bạch Dạ vẫn ôm cô ở trong ngực anh, thời gian ra khỏi rạp chiếu phim, đã là đêm tối, nước A bóng đêm rất đẹp mắt, mặt trăng treo cao, tất cả đều là ánh trăng, không có ánh sáng đèn thành thị. Từng tia sáng của trăng đem tất cả thành phố bao phủ một cách ôn nhu.
Không còn thấy đâu là đao kiếm vô tình, không thấy đâu là nguy cơ rình rập tứ phía
Hạ Thần Hi không khỏi có chút cảm khái, thành thị xinh đẹp như vậy, bây giờ trước mắt thật vắng vẻ, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy không đành lòng, tòa thành thị này, trước đây hẳn là rất mỹ lệ, buổi tối rất náo nhiệt, dòng xe cộ như biển, dòng người như nước thủy triều, không vắng ngắt như thế này.
Hạ Thần Hi có chút tưởng niệm thành phố S, mặc dù biết, bây giờ mình không có biện pháp trở lại, nhưng Hạ Thần Hi vẫn rất tưởng niệm như cũ.
Đường Dạ Bạch tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hạ Thần Hi, nhẹ giọng nói, "Đợi qua một khoảng thời gian nữa, là chúng ta có thể đi trở về, em yên tâm, Vân Dật sẽ đem chuyện của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212824/chuong-881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.