Thương tổn lớn như vậy, anh thế nào tha thứ chính mình.
Giờ khắc này, anh chỉ hận không thể, giết mình.
”Thần Hi...”
Nước mắt theo kẽ tay, tràn đầy ra, nam nhi có lệ không nhẹ đạn (đổ máu không rơi lệ),chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, anh kiếp này, số lần rơi lệ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, tám năm trước, Đường môn mất đi nửa giang sơn, anh không khóc.
Lâm Tình chết, anh không khóc.
Bây giờ, nước mắt anh lại không bị khống chế, theo trong mắt cứ thế tràn ra, hận không thể, vì Thần Hi cùng đứa nhỏ, khóc ra tất cả bi thương. Thần Hi vẫn rất kiên cường, độc lập, chẳng sợ bị tổn thương thật lớn như thế, cô chỉ là hàm lệ, không khóc ra, chưa có tới kể khổ, chưa có tới tỏ ra yếu kém, cũng không có lên án ai.
Tất cả bi thương khổ sở cùng thương tổn, cô một mình nuốt xuống.
Vì sao, không nói cho anh biết?
Không, Thần Hi là muốn nói cho anh biết, chỉ là lúc muốn nói cho anh biết, bộ mặt thật của Lâm Lâm, kết quả, Lâm Lâm cướp trước một bước hướng Thần Hi nổ súng, Thần Hi đánh trả một phát, mới có thể lưỡng bại câu thương, anh cái gì cũng không biết, anh lúc đó lại làm cái gì?
Thần Hi, nên hận anh nhiều.
Thần Hi, xin lỗi, xin lỗi...
Ngàn vạn lần xin lỗi, chống không lại đối vết thươnạ bị hại của cô.
Nhận thức giữa Hạ Thần Hi cùng anh tới từng chút từng chút, xông lên đầu, chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212724/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.