Editor: thanh huyền (chính chủ)
Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Đường Bạch Dạ, mặc kệ anh sống hay chết,anh phải chờ em, nếu như anh sống,xin anh thỏa thích hận em đi, yêu nhưng không ở, đơn giản liền hận đi,miễn cho yêu hận đan xen, người thống khổ hơn.
Hận một người, so với yêu một người còn đơn giản hơn.
Hạ Thần Hi khi tỉnh lại, thân thể càng mệt mỏi.
Toàn bộ trời đất đang xoay tròn, trước mắt hình như có thứ gì, không ngừngdi động, không ngừng phiêu, có thật nhiều bóng dáng, nhất nhất thoángqua trước mặt cô, Hạ Thần Hi một trận, trong lòng khó chịu.
Trong phòng tia sáng u ám, chỉ có một ngọn đèn nhỏ sáng.
Hạ Thần Hi hít sâu, lắng lại loại này cảm giác không thoải mái, meo meo ởmột bên ngao ô một tiếng, chủ nhân, người đã tỉnh, meo meo rất lo lắng.Trong mắtmeo meo, tất cả đều là lo lắng, hận không thể thay chủ nhâncủa mình bị khổ.
Hạ Thần Hi mỉm cười, có một vật tri kỷ nhỏ như thế, cảm giác thật tốt.
Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một ít ảo giác, bóng dáng Đường Bạch Dạkhông ngừng xuất hiện, thỉnh thoảng xuất hiện ở trên tường, thỉnh thoảng xuất hiện ở bên giường, thỉnh thoảng cứ như vậy ở trước mặt cô, yêunghiệt cười, vô tội hỏi.
Thần Hi, em tại sao muốn giết anh?
Em hận anh như vậy?
Hạ Thần Hi hoảng hốt, vô ý thức nắm chắc chăn đơn, chợt nhắm mắt lại,giống như còn có thể nghe thấy thanh âm Đường Bạch Dạ, mang theo tiếu ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212687/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.