“Nếu như là chết đói, tuyệt đối sẽ là trên đường cười nói, Vân Sinh đuổitheo săn sói tuyết, không cẩn thận động phải núi tuyết, dẫn đến tuyếtlở, ha ha ha... Tôi vừa nghĩ tới hình ảnh đó tôi liền không thể nhịnđược mà cười chết mất, một người một sói chạy được thật mau. Lại nóitiếp, động vật thật không có con nào thông minh, Vân Sinh cầm lấy queđỉnh cấp theo hướng gió tránh được một kiếp.”
Mục Vân Sinh lạnh mặt, “Các cậu không nói lời nào sẽ chết sao?”
Lục Trăn cười đến bừa bãi làm càn, “Tôi nói cậu đây là quả báo, tổng nói dã chiến trong rừng không quan trọng, hiện tại đã biết quan trọng đi, sinh tồn a, sinh tồn, này mới là trọng yếu nhất, nếu để cho chúng tôi, cũngsẽ không mất mặt như vậy dẫn đến tuyết lở thiếu chút nữa bị chết đôngcứng.”
Mục Vân Sinh hừ lạnh, “ Năm tiếp theo, đến phiên Lục Trăn lưu vong đến bên kia đi.”
Lục Trăn không còn tiếng cười, mà chỉ ngạc nhiên, ôm cánh tay Vân Sinh màrống to, “Vân Sinh, cậu thông minh nhất, cậu oai hùng nhất, cậu lợi hạinhất.”
Mọi người, “...”
An Tiêu Dao nhìn nhìn thời gian, nhắc nhở Lục Trăn, “Lục Trăn, anh có phải nên thu thập đồ đạc lên máy bay hay không?”
”Shit! Bảo bối, tôi thu phí rất quý nga.” Lục Trăn cũng là người sảng khoái,Mục Vân Sinh sẽ không vô duyên vô cớ để Lục Trăn đi thành phố S, có việc khác muốn làm, đây là một liên hoàn kế.
Thành phố S chỉ là một trong số đó.
Hạ bảo bối rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212638/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.