Việc này, bé đã sớmcó chuẩn bị tâm lý, chẳng sợ chính tai nghe thấy, có một tia khổ sở,nhưng cảm thụ không sâu, trái lại đau lòng Hạ Thần Hi bây giờ tự cắn rứt lương tâm, mẹ bé, vẫn luôn vui vẻ, lạc quan.
Chưa có bao giờ, ôm sầu não ở trong lòng.
“Xin lỗi, bảo bối, xin lỗi.” Hạ Thần Hi nắmtay bé khóc, đặt lên môi hôn,chẳng sợ chân tướng không chịu được như thế, cô cũng muốn thành thực nói cho bé biết, miễn cho người khác nói cho bé biết, vì thế mà gây tổnthương cho bé.
“Mammy, xin lỗi mẹ.”
“Con đâu có lỗi gì màxin lỗi mẹ?” Hạ Thiên bật cười, ôn nhu ôm Hạ Thần Hi, “Mẹ vì sinh con,thiếu chút nữa không thể sống, con cảm mạo bị viêm phổi, thiếu chút nữacứu không được, mẹ hận không thể đem phổi của mình đổi cho con. Mẹ chocon sinh mệnh, cho con vui vẻ, sao phải xin lỗi con? Nếu như là vìchuyện con sinh ra, mammy, mẹ yên tâm, con không đau khổ, thực sự mộtchút cũng không đau khổ, con cho tới bây giờ dù biết, chính mình sinh ra là không được chờ mong.”
Hạ Thần Hi khẽ lắc đầu, cũng khôngphải là tất cả mọi người không mong đợi, cô xác thực đã giằng co qua, có muốn hay không đứa bé này, muốn bé, sợ tương lai cùng Đường Bạch Dạ cóđiều dính dáng, ân oán khó khăn, không muốn, cô lại không đành lòng.
Giằng co chuyện này, cũng chỉ rất ngắn.
Về sau chính là không tiếc tất cả, đều phải bảo vệ bé.
“Mammy yêu con.”
“Bảo bối cũng yêu mẹ a.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212612/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.