Cô tưởng tượng con gái nhỏ trong đầu, chính là bộ dáng của cô bé nhỏ tuổi trước mắt.
Mặc váy công chúa, thắt hai bím tóc, nhất định rất đáng yêu.
Mặc dù sinh một đứa con trai, nhưng cô lại không có một chút tiếc nuối.
Cô bé ôm bóng cao su, nhìn Hạ Thần Hi, cũng không bỏ đi, Hạ Thần Hi hơi chải vuốt sợi tóc của mình, khóc hơn hai giờ , đầu tóc cũng rối loạn, trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, mắt cũng sưng đỏ.
Không nhìn vào gương, cô cũng biết mình nhiều nhếch nhác, nhiều ghét.
Cô bé hẳn là chạy rất xa, không nên tới gần cô.
Hạ Thần Hi thấy cô bé không đi, cô đứng lên còn muốn đi, kết quả phát hiện chân mình đã tê dần, lại ngã trở lại, Hạ Thần Hi vô cùng khổ não, bé gái ném bóng cao su, muốn đỡ lấy Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn cô bé.
“Cháu không sợ cô?” Vừa lên tiếng mới biết, thanh âm của cô khàn khàn thật đáng sợ, không có sinh khí gì, thả ra một loại khí tức vô cùng nhếch nhác, Hạ Thần Hi nghe giọng mình cũng hoảng sợ, giọng nói như khóc câm .
Bé gái lắc lắc đầu, trong túi áo lấy ra một khăn tay đưa Hạ Thần Hi, để Hạ Thần Hi lau mặt, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn cô bé, bé gái nói, “Cô, cô lau mặt một chút...”
“Sẽ làm bẩn khăn tay của cháu.”
Thời đại này, con gái mang theo khăn tay thật sự rất ít, đặc biệt là một cô bé, thứ đồ này, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212581/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.