“Đừng nữa nói.” Hạ Thần Hi thê lương một kêu, bịch chặt hai tai lại không muốn nghe bất cứ một lời nào nữa, cô không muốn lại nghe về chuyện của tám năm trước nữa , càng không muốn nghe Tiêu Tề bảo cô phải rời xa Đường Bạch Dạ ...
Hạ Thần Hi dốc hết sức lực từ nền nhà đứng lên, tự ôm chặt bản thân, dáng đi lảo đảo rời khỏi biệt thự của Tiêu Tề, Âu Dương vẫn như cũ đứng dựa lưng ở ngoài cửa lớn của biệt thự, nhìn thấy Hạ Thần Hi ra, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng mím môi, không nói gì.
Anh ta nhận thấy được có một đạo tầm mắt vô cùng bén nhọn từ trên lầu truyền đến, cho dù Âu Dương không quay đầu lại, anh ta cũng biết ánh mắt này là của ai, cho nên, anh thậm chí không dám tới gần Hạ Thần Hi , nhìn cô từng bước lảo đảo rời khỏi biệt thự.
Trên đường đi đèn đường rực rỡ vừa mới được bật lên.
Thành phố S trời mùa Hạ mang theo một cỗ khô nóng, cho dù là buổi tối, không khí cũng là khô nóng , ban ngày toàn bộ nhiệt lượng mặt trời chiếu xuống toàn bộ được chứa đựng ở tầng trung của đất, đến buổi tối đem toàn bộ nhiệt lượng hấp thu được tỏa hết ra ngoài. Nên trong không khí toàn bộ đều là khí nóng nhưng Hạ Thần Hi lại cảm thấy lạnh.
Rất lạnh, rất lạnh.
Đó là một loại lạnh do tâm lý tạo ra , trực tiếp thẩm thấu toàn bộ người cô.
Lạnh đến mức Thần Hi muốn động đậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212576/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.