Vân Hải Ngôn nói, “Lý nãi nãi là Vũ Tắc Thiên, quan niệm càng kỳ quái, mình danh là đại tiểu thư không ra khỏi cổng lớn liền đem Hoan Hoan cũng bồi dưỡng thành như vậy, tôi nghĩ cô cũng mấy chục năm không được ra phố, cũng không biết thành phố S biến thành cái bộ dáng gì.”
Lâm Nhiên nói, “Này lão thái thái có chút... Thần kinh đi?”
“Chúng ta đều nói bà ấy nên gặp bác sĩ, gia gia nói, đừng quản chuyện của người khác, chúng ta bớt can thiệp vào, lại nói, bà ấy tính tình không tốt, chúng ta nói bà ấy đi gặp bác sĩ tâm lí, không chừng chúng ta chính là bị cự tuyệt, không cho qua lại, Hoan Hoan liền thảm hại hơn .” Hải Ngôn căm giận nói.
Lý Hoan Tình mười phút không trở về, Vân Hải Ngôn đứng lên, “Tôi đi ra xem.”
Hạ Thần Hi nói, “Khó có một cô nương được bồi dưỡng ra như thế, không thay đổi sẽ trở thành một đồ ngốc.”
Vân Dật cười nói, “Đó là công lao của muội muội tôi .”
“Kỳ thực, Hoan Hoan rất tốt, cũng không cũ kỹ, chỉ là yên tĩnh một ít, thích đọc sách, không thích giao tiếp, tính tình đơn thuần, hiện tại rất khó tìm cô gái như thế.”
Đường Bạch Dạ cười, “Nói tốt như vậy, cậu thế nào không bắt tới tay?”
Vân Dật lườm Đường Bạch Dạ, “Cậu thần kinh a, tôi coi cô ấy với em gái là như nhau.”
Chẳng sợ cô ấy cho dù tốt, quá quen thuộc, cũng không có loại cảm giác kia, nếu là Vân Dật vừa mới bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212552/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.