Hạ Thần Hi nắm chặt tay anh, Đường tổng ưu thương, luôn luôn rất bi thương.
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại cất giấu một cỗ u buồn cùng hoài niệm.
“Mẹ anh rất đau lòng.”
“Đúng vậy.” Đường Bạch Dạ nói, “Làm mẹ nào có không đau đứa nhỏ chính mình .”
Cho nên, anh mới có thể ghét cay ghét đắng Đường lão như thế.
Nhưng đồng thời, lại dự đoán được anh nhận cùng, chỉ có đạt được anh nhận cùng, mẹ anh mới sẽ nhắm mắt, mới có thể hài lòng.(ý chỉ anh nhận cha)
Lại một vòng nước biển ra đi, Hạ Thần Hi phát hiện một khối bị xông lên, vỏ sò đẹp cực kì, cuống quít chạy tới nhặt lên, Đường Bạch Dạ cũng theo cùng nhau qua đây, đó là một vỏ sò nho lá biên, rất ít thấy.
Rất đẹp.
Như màu sắc cốt sứ.
“Loại vỏ sò này rất ít thấy.”
“Đúng vậy, lại kiếm được.” Hạ Thần Hi hài lòng nói, đột nhiên một sóng to xông lại, hai người muốn đi không còn kịp rồi, làn váy Hạ Thần Hi lại rộng, cô đột nhiên kéo làn váy chính mình, ôm cổ Đường Bạch Dạ, nhảy lên người Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ vô ý thức đưa tay đón cô.
Ôm chân của cô tách ra ở eo.
Đường Bạch Dạ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nước biển nhào tới, đem toàn bộ ống quần Đường Bạch Dạ làm ướt, Hạ Thần Hi cười ha ha, vỗ bờ vai của anh, vui sướng khi người gặp họa, may mắn cô cơ linh a, bắt mắt a.
“Hạ Thần Hi...” Đường Bạch Dạ giận, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212538/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.