Bỗng thấy Đường lão nhìn như hung thần ác sát lại ở một bên an ủi Hạ bảo bối.Đường Nhất Phong càng cảm thấy, gần đây anh ngủ không đủ giấc , có chút hoa mắt.
Ân, đúng .
Là hoa mắt.
Một màn hài hòa như thế , rất ít thấy.
Đường lão cho cô y tá lấy khăn lông nóng đến , đem vết máu trên tay Hạ bảo bối lau sạch lại trợn mắt với Đường Nhất Phong "Anh còn ngốc lăng ở đây làm gì ? Ra mua một chén thốc nóng mang qua đây."
"vâng..." Đường Nhất Phong bước đi rất phiêu .
Cha anh là bị ai chọc giận ?
Đây là vấn đề Đường tam thiếu gia đi đường rất thâm trầm tự hỏi.
Đường lão nói, "Đừng khổ sở , bọn chúng lớn như vậy chỉ mất một chút máu cũng không chết được."
Hạ bảo bối, "..."
Ông biết an ủi người sao?
Đường lão lại nói, "Chết , ta sẽ mua cho cháu hai con như vậy."
Dù sao sớm muộn cũng muốn chết, cho dù là chó tốt tuổi thọ cũng chỉ có mười mấy năm.
"Cháu chỉ muốn tiểu bảo cùng tiểu bối." Các chú chó ngao Tây Tạng khác bé cũng không cần.
Trái tim nhỏ bé của Hạ bảo bối lúc này như bị bóp chặt.
Nắm tay, âm thầm thề.
Bé nhất định phải đối xử với tiểu bảo, tiểu bối thật tốt, thật tốt, thật tốt, bé đã đối xử với bọn chúng rất tốt rồi nhưng hiện tại vẫn cảm thấy còn chưa đủ tốt.
Bé thường nghe nói là cái gì mà chó là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212423/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.