Editor:..
Beta: thanh huyền
Dưới chân núi, nhà cửa sụp đổ, cảnh sát vũ trang đang cố gắng cứu người, khắp nơi là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, rối loạn.
Hạ Thần Hi thấy trong lòng trầm xuống.
Tối hôm qua có bão đất đá trôi, chẳng lẽ còn có động đất?
Dưới chân núimột cảnh hoang tàn, đổ nát, còn đang phong tỏa trong núi, Đường Bạch Dạ cõng Hạ Thần Hi xuống núi, có một cảnh sát vũ trangnhìn thấy bọn họ, hỏi họ có phải là nạn dân hay không, đưa bọn họ đến khu vực cứu hộ.
Trên đầu Đường Bạch Dạ quấn gạc trắng cõng Hạ Thần Hi rồi ba giờ sau mới xuống núi, sắc mặt tự nhiên không được tốt, thoạt nhìn rất nhếch nhác, bọn họ chắc chắn cho rằng bọn họ là nạn dân .
Đường Bạch Dạ cõng Hạ Thần Hi đi tới khu vực cứu hộ xử lý vết thương, dọc theo đường đi thấy không ít người bị thương, có người bịgãy chân, có người sống chết ra sao chưa biết, có người trên người bê bết máu, cũng có thi thể.
...
"Đừng xem, đây là chuyện chính phủ cần làm, không liên quan đến chúng ta." Đường Bạch Dạ nói, anh cõng Hạ Thần Hi định tìm một chiếc xe đưa bọn họ về nội thành, đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh mai chạy tới.
"Đường ca ca, Đường ca ca..." Lâm Lâm khóc lóc chạy như bay mà đến, thiếu chút nữa sẽ nhào vào trong lòngĐường Bạch Dạ, bỏ qua Hạ Thần Hi , trên lưng anh, Đường Bạch Dạ tránh sang bên cạnh, kinh ngạc nhìn cô.
"Tiểu Lâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212348/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.