Editor: boconganh1503
Đường Bạch Dạ: Cười lạnh, anh có nhiều tài năng như thế chẳng l3 không quyến rũ được em, anh cần ăn điểm tâm, em tắm rửa sạch sẽ đến thị tẩm đi.
Hạ Thần Hi: ... Vậy tôi chờ mong anh dùng điểm tâm .
Đường Bạch Dạ: @@, anh cũng chờ mong đến lúc được đùa giỡn em, ga giường nhà anh cùng màu da của em, lại khá lớn, lăn lộn thế nào cũng sẽ không ngã xuống.
Hạ Thần Hi: Muốn dùng điểm tâm trước hết phải theo đuổi được tôi rồi mới nói.
Đường Bạch Dạ: @@, Hạ tiểu thư, làm việc gì cũng cần có khen thưởng, nếu như em thưởng cho anh ăn một trận no nê, anh bảo đảm sẽ càng dụng tâm.
Hạ Thần Hi: Lừa đảo, lưu manh, anh chưa từng ăn sao?
Đường Bạch Dạ: Thật xin lỗi, thời gian quá lâu, đã quên mùi vị .
Hạ Thần Hi: Đường tổng, nghe nói tắt đèn, phụ nữ già ốm đều như nhau, anh lại có nhiều phụ nữ như vậy, sao có thể quên.
Đường Bạch Dạ: @@, một loại hạt cà phê anh cũng có thể uống ra hơn mười loại hương vị, nói chi phụ nữ?
Hạ Thần Hi: ...
Đường Bạch Dạ vừa nhìn thời gian, lại gởi một câu.
Đường Bạch Dạ: Nếu em đã chuẩn bị tốt anh lập tức qua đó, cho anh một buổi no nê, anh sẽ có tinh thần mà càng theo đuổi em nữa .
Hạ Thần Hi: A, hảo không cần mệt nhọc, Đường tổng, tiểu đệ của anh gọi anh đi ngủ, chúc ngủ ngon.
Đường Bạch Dạ dở khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212281/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.