Editor: thanh huyền
Beta: boconganh1503
Hạ Thần Hi không biết muốn hỏi gì nữa, Tiêu Tề cũng trầm mặc.
Có một số việc, rất xấu hổ.
Tiêu Tề mở một bản nhạc tình nhẹ, là một khúc dương cầm, anh mềm giọng nói, "Em ngủ một chút đi, nhìn em rất mệt."
"Cảm ơn." Hạ Thần Hi nghe giai điệu quen thuộc, phập phồng trong lòng toàn bộ dằn xuống đáy lòng, nhắm mắt lại, không cho Tiêu Tề phát hiện, khúc dương cầm này, tên gọi 《 tình yêu hải dương 》.
Cũng có một ca khúc.
Cô vẫn đang nghe, mỗi lần tâm tình không tốt, áp lực quá lớn, mất ngủ, cô cũng sẽ nghe ca khúc này.
Cô không tin, đây là ngẫu nhiên.
Tiêu Tề quen thuộc tất cả của cô, biết tất cả yêu thích của cô.
Anh cái gì cũng không nói, đã nói cho cô, Thần Hi, tôi là người thân mật nhất của cô.
Hạ Thần Hi cười khổ, trong lòng bị khúc dương cầm bi thương đụng vào.
Người thân mật nhất.
Có lẽ vậy.
Người từng thân mật nhất.
Xe dừng lại ở bờ biển hải sản, Đường Bạch Dạ đã từng mang Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối tới một lần.
Tiêu Tề ôn hòa nói, "Anh nhớ em thích ăn hải sản, khẩu vị vẫn không thay đổi chứ?”
Hạ Thần Hi lắc đầu, hai người xuống xe.
Tiêu Tề đặt phòng, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy biển, không biết là có phải trùng hợp không, đúng là bàn lần trước cả nhà bọn họ ngồi, Tiêu Tề hỏi cô ăn cái gì, Hạ Thần Hi tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212243/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.