Editor: thanh huyền
Beta: boconganh1503
Hạ Thần Hi muốn quên, cũng không thể quên được.
Trước mắt vẫn là vẻ mặt của Tiêu Tề, Hạ Thần Hi có chút mê man.
Cô càng nghĩ, quá khứ ký ức càng phong tỏa, càng mơ hồ, cái gì cũng không nhớ.
Đau đầu vẫn là bệnh cũ của cô, hôm nay phát tác lợi hại nhất, thuốc trong ngăn kéo vừa lúc không có, Thái Gia để thư ký ra mua thuốc, "Nhìn cô không được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi đi."
Hạ Thần Hi lên tinh thần, "Không có việc gì."
Tiết Giai Vân nói, "Còn nói không có việc gì, khuôn mặt cả ngày nay rắng bệch ."
Thuốc đau đầu được mua về, sau khi Hạ Thần Hi uống, có chút thoải mái hơn, Tiết Giai Vân ở tai cô lặng lẽ nói, "Thần Hi, Lâm Lâm nhìn cô một buổi sáng , thần sắc rất kỳ quái."
Hạ Thần Hi bất động nhìn về phía Lâm Lâm, kỳ thực, cô sớm cũng cảm giác được .
Lâm Lâm vừa lên buổi trưa đã nhìn cô, thần sắc thoạt nhìn rất khoái trá, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không phải, nhìn rất kỳ quái, cô vậy mà nhìn một buổi sáng, thấy được ánh mắt Hạ Thần Hi nhìn qua.
Lâm Lâm tránh được ánh mắt.
Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đừng để ý tới cô ấy."
Buổi trưa, mọi người đều ra ăn cơm trưa, Hạ Thần Hi không có khẩu vị, lại không muốn đi , Tiết Giai Vân nói, "Tớ giúp cậu mua một ít sushi trở về, cậu đói thì ăn."
"Được!"
Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212241/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.