Editor: thanh huyền
Đường Bạch Dạ mím môi, nhìn về phía Hạ Thần Hi.
Trên mặt Hạ Thần Hi huyết sắc hoàn toàn không có, ánh mắt dập dờn, cảm xúc chưa quen thuộc, oán hận, do dự, thất vọng, yêu say đắm... Các loại cảm xúc xa lạ, không nên xuất hiện ở trong con ngươi Hạ Thần Hi.
Cô xưa nay là vô tình không muốn , thậm chí có thể nói là ý chí sắt đá .
Trừ Hạ Thiên, cô ai cũng không quan tâm.
Chưa bao lâu, anh thấy qua Hạ Thần Hi có thần sắc như vậy.
Trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là hình ảnh trong mơ của cô, Tiêu Tề là sống , cùng cô hạnh phúc , có yêu say đắm, có phản bội, có kề vai chiến đấu, cũng có tín nhiệm phá sản.
Ở trong mơ của cô, cô oán hận người đàn ông này, lại yêu người đàn ông này.
Cô nhớ rất rõ ràng, người đó gọi Tiêu Tề.
Nhưng mà, ký ức của cô lại là mơ hồ .
Hạ Thần Hi vẫn cho là, là mơ.
Không ngờ, Tiêu Tề rõ ràng, đứng ở trước mặt cô.
Thần Hi, nên về nhà.
Những lời này, ở trong mơ anh ta cũng đã từng nói, một lần bọn họ ở sa mạc, ẩn nấp ở một nơi có chất độc hại,mai phục ba ngày, không thể nhúc nhích, cô bị con bò cạp cắn, hôn mê bất tỉnh.
Anh ôm cô, ôn nhu nói.
Thần Hi, nên về nhà.
...
Đoạn kí ức mất trật tự, thoáng qua trong óc, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212234/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.