Đường Bạch Dạ nói, cười đến mê người, phảng phất như một quý tộc Anh, "Hôm nay ông hối hận sao, sinh nhiều con trai như vậy, hết lần này tới lần khác cũng chỉ có con riêng như tôi là có bản lĩnh nhất."
"Hết lần này tới lần khác là đứa con ông căm hận nhất có thể giúp ông bảo vệ gia nghiệp, nhất định ông sẽ hối hận ban đầu tại sao không bóp chết tôi, đáng tiếc, đã quá trễ. Nếu ông muốn bồi dưỡng một đứa con trai tới lật đổ tôi, chỉ sợ ông phải tốn thêm sức lực, sống lại để bồi dưỡng."
"A, không tốt, tôi quên mất, đoán chừng ông cũng không sinh ra được."
"Cho dù sinh ra, trí thông minh của con tôi cũng vứt nó đến Thái Bình Dương, dù ông bồi dưỡng thế nào cũng vô dụng."
Đường Bạch Dạ giả vờ xúc động, cười vẫn đẹp như vậy, "Gien Đường gia thật là biến thái, gien tốt nhất di truyền cho con riêng, nhất định là ông rất ít khi thắp hương lạy tổ tiên, cho nên họ làm ông cực khổ như vậy."
Đường Bạch Dạ muốn tức chết ai đó, thật sự có thể bị anh chọc tức chết.
Sắc mặt Đường lão xanh mét, đã không thể dùng từ u ám để hình dung.
"Mày thật là hỗn láo!" Đường lão thở dốc, "Tóm lại, mày chính là vì con trai của mày."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Chỉ số thông minh không ngang nhau, nói chuyện thật sự có vấn đề."
Câu nghe được là vì Hạ Thiên?
Thật khôi hài.
Đường lão nhịn xuống lửa giận trong lòng, Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212203/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.