"Đúng, tửu lượng kém, còn đi mời rượu."
Đường Bạch Dạ bế cô vào phòng ngủ, rất muốn thô bạo vứt xuống, nhưng anh lại cẩn thận đặt cô xuống, Hạ bảo bối nhìn anh thở dốc, có hơi thiếu không khí, không nhịn được nói, "Cha, thận cha hư, bế mẹ mấy phút đã như vậy."
Đường Bạch Dạ giận, đàn ông bị nói thận hư, đó là một loại vũ nhục, huống chi là con trai nói thận hư bằng giọng khinh thường, anh tóm lấy con thỏ con chết tiệt kia định đánh, "Lão Tử của con bế cô ấy đi lên thang bộ."
Ánh mắt Hạ bảo bối sáng ngời, giống như vừa phát hiện đại lục mới, rất khen ngợi nhìn Đường Bạch Dạ, cười híp mắt, "Cha, không ngờ cha lãng mạn như vậy, thật là làm cho bảo bối mở rộng tầm mắt."
Đường Bạch Dạ, "Con không biết vừa bị cúp điện sao?"
"A, con mới tỉnh ngủ." Hạ bảo bối gãi gãi đầu, "Con còn định khen cha có tế bào lãng mạn đây."
Đường Bạch Dạ cười nhạo, "Cha chưa bao giờ thiếu tế bào lãng mạn."
Hạ bảo bối cười, dùng khăn nóng lau mặt giúp Hạ Thần Hi, chà tay, Đường Bạch Dạ vào bếp rót nước uống, làm xong hết việc, Hạ bảo bối nói, "Cha, đã trễ thế này, không bằng cha ở lại đây qua đêm."
"Cha cũng đang định như vậy."
Phòng của Hạ bảo bối rất lớn, đồ dùng có đầy đủ, giường đôi rộng hai mét, cũng khá lớn, Đường Bạch Dạ tắm rửa, bỏ đồ vào trong máy giặt rồi trở về phòng ngủ, phòng Hạ bảo bối cũng có màu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212191/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.