Ông giận đến mức đầu muốn bốc khói, chắc chắn là người phụ nữ này cố ý, cố ý nói ông tức điên.
Rất nhanh mồm nhanh miệng.
"Bất kể cô có ý gì với Đường Bạch Dạ hay không, mục đích của tôi chính là muốn cô rời khỏi thành phố S." Giọng nói Đường lão đầy lạnh lẽo, "Đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Hạ Thần Hi nói, "Thứ lỗi cho tôi khó vâng lời."
Đường lão chợt quát chói tai, "Cô không sợ, tôi muốn lấy mạng của cô?"
"Chờ ông lấy được mạng của tôi rồi hãy nói." Hạ Thần Hi nói, thu lại nụ cười trên mặt, "Đường lão, tôi không biết tại sao, ông lại ghét Đường Bạch Dạ như vậy, thậm chí ghét bỏ cả con trai Đường Bạch Dạ."
"Nhưng đứa bé này là bảo bối của tôi, là tất cả của tôi, ông có thể xem như đứa bé không tồn tại, tôi cũng không quan tâm, đứa bé này sẽ không mang họ Đường, ông có thể coi đứa bé không tồn tại, tôi hứa với ông, bé và Đường gia sẽ không có bất kỳ quan hệ. Sao ông không coi chúng tôi không tồn tại, tất cả mọi người đều vui vẻ."
Sở dĩ Hạ Thần Hi nhẫn nại cùng Đường lão nói chuyện, chỉ muốn giảm bớt phiền toái, Đường lão như vậy, thật sự chuyện gì cũng có thể làm được, nếu cô có thể thuyết phục ông, quên đi sự hiện hữu của họ, không phải là một chuyện không tốt.
"Tôi làm sao biết, lời hứa của cô có đáng tin hay không?" Đường lão nhìn cô.
"Tuyệt đối đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212178/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.