Editor: lãnh lãnh
Beta: thanh huyền
"Đó là chú không biết thưởng thức." Hạ bảo bối lại một lần nữa khinh bỉ Đường tiên sinh .
Đường Bạch Dạ thành thói quen bị Hạ bảo bối khinh bỉ , cũng không thèm để ý Hạ bảo bối phê bình.
Uống canh cá, lại ăn một ít thức ăn, Đường Bạch Dạ cảm thấy mỹ mãn.
"Cháu hôm nay không đi học?"
"Xin nghỉ." Hạ bảo bối nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, "Đi học rất buồn chán , mẹ cố nài nỉ con đi , ba ngày nghỉ hai buổi, thầy giáo đã quen , chỉ cần mỗi lần cháu đều đứng thứ nhất, thầy cũng không để ý chúa mỗi ngày xin nghỉ."
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, thầy giáo này thật cao thượng.
"Hạ Thần Hi thế nào không cho cháu học ban đặc thù?”
Khóe môi Hạ bảo bối gợi lên, "Với cháu mà nói, ban đặc thù cùng ban bình thường đều là một cấp bậc, một đám tay mơ." (ý kém cỏi)
Hạ bảo bối nói vô cùng khí phách, ai cũng không thông minh bằng bé, ai ở trước mắt bé đều là tay mơ cuồng vọng.
Đường Bạch Dạ bình tĩnh nói, "con nhất định là giống chú."
Đây là di truyền a, di truyền.
Hạ bảo bối cười không đáp, ngày kia liền có kết quả, anh không gấp.
Đường Bạch Dạ cũng không sốt ruột, kỳ thực, anh thật tình thích Hạ bảo bối, nếu là con trai anh, vậy tốt nhất, mặc dù anh biết xác suất này không quá cao, dù sao anh cũng không nhớ rõ Hạ Thần Hi .
Hạ bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212129/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.