Tiếng súng ở phía sau bọn họ vang lên, nơi bọn họ vừa trải qua một loạt dấu vết đạn.
Năm chiếc xe cấp tốc đuổi theo.
Bản Kiệt Minh giận, "Bảo bối, ai muốn bắt trò?"
"Người xấu!" Hạ bảo bối nói.
Bản Kiệt Minh giận, lời vô ích, anh đương nhiên biết là người xấu.
Hạ bảo bối lên đạn, Bản Kiệt Minh nghe lưu loát như thế nổi giận, nhịn không được còn sợ hãi hỏi, "Trò sẽ nổ súng?"
"Đã dùng qua súng." Hạ bảo bối bình tĩnh trả lời.
Bản Kiệt Minh thiếu chút nữa châm chọc.
Đã dùng qua súng?
Đã dùng qua súng? Bảo bối, trò phấn nộn như thế, là lúc nào sờ qua súng, lại là dưới tình huống nào nổ súng a.
"Kỹ thuật lái xe tốt không?” Hạ bảo bối hỏi, lúc này cũng không coi Bản Kiệt Minh là lão sư bé .
"Lời vô ích, từ nhỏ đến lớn khởi động máy xe, chạy như bay cũng không có vấn đề gì, thế nào không tốt?" Bản Kiệt Minh trả lời, hỏi lại, "Kỹ thuật nổ súng của trò tốt không?”
"Không thế nào tốt." Hạ bảo bối nói, bé theo sách dạy, ở trên máy xe xoay người, đưa lưng về phía Bản Kiệt Minh, dùng lực đàn hồi đem thân thể hai người buộc cùng một chỗ cố định.
Bản Kiệt Minh đột nhiên có một loại cảm giác nguy cơ, run rẩy hỏi, "Bảo bối, trò muốn làm gì?"
"Diệt bọn họ." Tiếng Hạ bảo bối lãnh khốc, khí phách văng khắp nơi, "Mẹ kiếp, vậy mà phái người như vậy tới, khinh bỉ ta là vị thành niên sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212096/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.