Editor: thanh huyền
Tài cán vì chi trả giá sinh mệnh, đó là vô cùng yêu.
Có lẽ là anh kiếp này duy nhất chung tình với người phụ nữ đó.
Người là sinh vật cô độc, một người từ từ đi hết nhân sinh dài dằng dặc, quá cô độc.
Cần bạn lữ.
Yêu, có thể gặp mà không thể cầu.
"Hạ Thần Hi, cô có bằng lòng dạy tôi, cái gì là yêu không?” Đường Bạch Dạ ngưng đôi mắt nhìn cô, một chữ một nói, hỏi vô cùng kiên định, nghiêm túc, ánh mắt tà mị xưa nay, xẹt qua một tia cố chấp.
Anh kiếp này, nhận được tình yêu quá ít.
Cho nên anh không hiểu cái gì là yêu.
Bởi vì không ai dạy anh, cái gì là yêu.
Tim của anh quá đen ám, cần một người cứu vớt, anh cần Hạ Thần Hi.
Cứ việc, anh không biết vì sao.
Ngực Hạ Thần Hi khẽ động.
Ánh đèn ám muội, người đàn ông trước mắt cũng trở nên ái muội.
Đường Bạch Dạ chợt cúi đầu, hôn lên mắt của cô.
Nụ hôn nhỏ vụ, rơi vào mày của cô, lông mi, hai má, cuối cùng ở môi của cô, nuốt vào tất cả hô hấp của cô.
Nụ hôn của anh, nóng cháy muốn đoạt đi linh hồn của con người.
Đường Bạch Dạ đẩy áo sơ mi Hạ Thần Hi ra, tay che phủ lên mềm mại của cô, cách một tầng vải vóc mỏng vỗ về chơi đùa mẫn cảm của cô, chà xát, anh mê luyến như vậy ôm mềm xúc cảm, mê luyến mùi của cô.
Nụ hôn nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212062/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.