Chương trước
Chương sau
Editor: thanh huyền

Long Tứ nói, "Mẹ cậu miệng quạ, nói cái gì chúng tôi nơi này có chưa thành niên, thật nói trúng rồi, thật nhảy ra một chưa thành niên đến, còn là một đứa trẻ bảy tuổi, mẹ ngươi ."

"Này cũng có thể trách tôi sao? Này cũng có thể trách tôi sao?" Lục Trăn lật bàn.

"Đáng đời cậu miệng quạ."

Lục Trăn giận, "Vị thành niên làm sao vậy? Long Tứ ánh không thể khinh bỉ vị thành niên, cẩn thận bé tuôn ra ảnh cậu đùa giỡn con gái nhà lành. Hiện tại sự nghiệp lính đánh thuê đều phải từ nhỏ nắm lên, vừa lúc vị thành niên, dễ bồi dưỡng."

Long Tứ hừ lạnh, "Cậu thật là có giác ngộ!"

"Quen mặt thấy rõ ít sẽ ngạc nhiên."

Long Tứ, "Các người nghĩ bị đánh có phải hay không?"

Lục Trăn hì hì cười, "Tôi sợ anh bị đánh răng rơi đầy đất a."

Long lão đại đột nhiên không nói.

Lục Trăn đột nhiên nói, "Hạ Thiên, cậu online thế nào không kêu một tiếng, nói, không cho phép dùng chuyển đổi giọng nói, nói một tiếng anh nghe.”

Hạ bảo bối biết nghe lời phải, đóng chuyển đổi giọng nói, " Anh Lục..."

Long Tứ, "..."

Long Tứ, "Bảo bối, cậu có thể không cần phối hợp như vậy ."

"Sẽ kinh sợ!"

"Âm thanh phấn nộn oa oa..."

Lục Trăn nói, "Đáng yêu như thế, tôi có chút không thể chờ đợi được muốn cùng một đoạn ngược luyến , các ngươi cũng không biết, tôi có luyến đồng ."

Long Tứ rít gào, "Hạ Thiên, cậu gạt chúng tôi."

Hạ bảo bối nói, "Tôi sớm nói cho các người biết, tôi là vị thành niên, nhưng các người không tin, không ngờ danh dự của tôi không tốt như thế, tôi cũng rất bất đắc dĩ, tôi cũng rất thương tâm a."

Long Tứ, "Cút, vậy cậu còn dùng chuyển đổi giọng nói?”

Nếu như không dùng chuyển đổi giọng nói, bọn họ sao không nghe ra tiếng trẻ con.

Hạ bảo bối nghĩ nghĩ nói, "Được rồi, tôi thành thật khai báo..."

Lục Trăn nói, "Kỳ thực tôi cảm thấy cậu có thể không cần thành thật khai báo, khẳng định là không có lời gì hay.”

Hạ bảo bối cũng không để ý tới anh ta, nói tiếp, "Kỳ thực, tôi là sợ các người tự ti, các người suy nghĩ một chút, tôi nhỏ như vậy lợi hại như vậy, nên các người có bao nhiêu áp lực tâm lý, nên có nhiều gánh nặng, tôi là thật không đành lòng đả kích các người, các người nhất định phải tin tôi là vì muốn tốt cho mọi người.”

Long Tứ, "Mẹ kiếp!"

"Rơi ở trong tay tôi, ngươi nhất định phải chết."

"Đáng đánh đòn a."

Lục Trăn cười ha ha, "Tôi thích."

Hạ bảo bối xâm lấn cục giao thông, đem hình ảnh tối hôm qua toàn bộ xóa bỏ, bao gồm đoạn đến đồn cảnh sát.

"Thông tin khoa học kỹ thuật quá phát triển cũng không phải là chuyện tốt, giải quyết hậu quả thật phiền phức.”Hạ bảo bối buồn chán cảm khái.

"Cậu nói phiền phức, ai còn dám nói nhẹ nhõm?" Vân cười nói.

Xử lý tốt mọi chuyện, Hạ bảo bối nói, "Thời gian của chúng ta không giống nhau, bảo bối đang tuổi lớn, sẽ không cùng mọi người hàn huyên, hẹn ngày mai.”

Bé tắt máy tính, đi lên chỉ là muốn xóa băng ghi hình cục giao thông, thuận tiện cùng bọn họ lên tiếng, bởi vì Liễu An nhất định sẽ báo cáo, bọn họ cũng sẽ biết thân phận chân thật của bé, bảo bối không sao cả, dù sao, bé tin Long Tứ cùng Lục Trăn.

Sẽ không ra bán bé.

Hạ Thần Hi lại gặp ác mộng, vẫn là về một người phụ nữ cùng Tiêu Tề, không không thấy rõ mặt người trong mộng, mộng này từ đa tình đến phản bội, mang cho cô đả kích trầm trọng.

Cô gần đây thường thấy giấc mơ này, kỳ diệu, luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Có chút khát nước, Hạ Thần Hi đi ra cửa phòng, đến phòng bếp rót nước, đèn của phòng khách mở ra mới nhìn thấy, Đường Bạch Dạ nằm trên ghế sa lon, trên người đắp một cái chăn mỏng, điều hòa phòng khách nhiệt độ thích hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.