Trong phòng khách, Hạ Thần Hi uống nước, Đường Bạch Dạ lấy áo khoác mình ra, ngón tay dài đẩy váy của cô ra, đập vào mắt là một mảnh máu tụ, làn da trắng tích tụ, máu tụ như vậy nhìn vô cùng khủng bố, nhìn thấy mà giật mình.
Đường Bạch Dạ nghiêm nghị thoáng qua, lộ sát khí.
"Đáng chết!"
Hạ Thần Hi kéo vạt áo mình lên, "Không chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ.”
"Bọn họ vì sao đối với cô dụng hình?"
Hạ Thần Hi nói, "Bức tôi thừa nhận tội công trường Hằng Kim."
Đường Bạch Dạ trầm mặc, vô cùng không vui, "Triệu Phong đáng chết!"
Hạ bảo bối ra, nói, "Mẹ, mẹ đi tắm, miễn cho trên người lạnh."
Hạ Thần Hi nhìn Đường Bạch Dạ một cái, tiến phòng ngủ chính, Đường Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh đã 30 tiếng đồng hồ không có chợp mắt qua, mệt mỏi rã rời, lúc này chính cần nghỉ ngơi.
Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh, đa tạ ngài tới cứu mẹ cháu.”
Mặc dù, Đường Bạch Dạ chưa có tới, bé cũng có thể cứu mẹ, nhưng mà, bé không có cách nào ở trên địa bàn của bọn họ, mà giáo huấn bọn họ một trận, để cho bọn họ làm thương tổn Hạ Thần Hi.
Điểm này, Đường Bạch Dạ làm được.
Có thù tất báo, là đặc điểm của bọn họ.
"Ngồi!" Đường Bạch Dạ nói, kéo bảo bối ngồi bên người, "Chuyện này, chú sẽ cho mẹ cháu một cái công đạo.”
"Không cần, sẽ có người đòi công đạo, nhưng không phải chú." Hạ bảo bối nói, ánh mắt lãnh khốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212055/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.