Editor: thanh huyền
Hạ bảo bối lại cười híp mắt nói, "Triệu Phong, tôi và anh cùng đến đồn cảnh sát, nếu như tôi không thấy được Hạ Thần Hi ra, như vậy, tiếp theo chúng ta cũng không phải là nói chuyện tốt như vậy, tôi cũng sẽ không ôn nhu như thế ."
"Được, được, tôi đáp ứng cậu.”
"Lần sau lại hãm hại Hạ Thần Hi..."
"Không dám, không dám..."
Hạ bảo bối gật gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, lại hỏi, "Anh nhớ kỹ mặt tôi sao?”
"Không nhớ."
"Anh đêm nay thấy tôi sao?”
"Không."
"Tôi uy hiếp anh sao?"
"Không có!"
Hạ bảo bối rất hài lòng, cho nên nói thôi, người cũng đã dạy dỗ, cái gì xương cứng cũng mềm nhũn.
Lý Hổ nghĩ thầm, đứa nhỏ này thực sự là nhân tài trời sinh hắc đạo.
Hạ bảo bối buồn chán phất tay một cái, "Hồi bến tàu."
Lý Hổ yếu yếu hỏi, "Tiểu chủ nhân, muốn kéo anh ta đi lên sao?"
"Đi lên làm cái gì, cho anh phao ." Hạ bảo bối xán lạn cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, Triệu Phong kêu lên, Hạ bảo bối ghét bỏ nhíu mày, giống như bình thường nghe tạp âm.
"Chuyến về , càng nhanh càng tốt."
"Dạ!"
Thế là, Triệu Phong đáng thương lại bị du thuyền kéo, ở trên biển du đãng.
Trở lại bến tàu, anh ta đã không có nửa cái mạng, bốn chiếc xe chống đạn đến của đồn cảnh sát, Hạ bảo bối đá Triệu Phong xuống, "Hai mươi phút không thấy Hạ Thần Hi ra, anh chuẩn bị thấy diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212051/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.