Lâm Nhiên thiếu chút nữa sặc chết, "Trời ạ, Đường Dạ Bạch, đây không phải là trọng điểm cậu nên quan tâm được không?"
"Đây là trọng điểm!" Đường Bạch Dạ cười đến muốn bao nhiêu yêu nghiệt là có bấy nhiêu yêu nghiệt, nhưng mà, Lâm Nhiên lại sởn tóc gáy.
Được rồi, lão đại, cậu đừng cười, cậu đừng cười, thực sự là quá kinh khủng.
"Tôi phục anh, liếc mắt là có thể nhìn ra mà.”
Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến anh từng sờ qua mấy lần nhỏ, đích xác so với Tưởng Tuệ nhỏ hơn nhiều.
Lúc này trong đầu Đường tiên sinh còn so sánh vóc người phụ nữ này với phụ nữ khác, có thể thấy thần kinh Đường tiên sinh tư duy người này vô cùng bưu hãn .
"Bộ phận quan hệ xã hội Đường thị điện thoại dự đoán cũng bị làm bể, lúc này xử lý như thế nào, cậu cho cái chủ ý."
Đường Bạch Dạ trầm mặc không nói.
Lâm Nhiên chợt cười, "Nếu cô ta không phải vị hôn thê của cậu, tôi sợ rằng lúc này muốn cùng cậu nghiên cứu tình sử thiên kim thị trưởng một chút.”
"Bạn học Đường Bạch Dạ, xem ra Tưởng Tuệ tiểu thư cho cậu đội không ít nón xanh, có thể một ngày ra cửa, mang không nổi, ha ha ha ha ha... Thành phố S gần đây sẽ có một trận bát quái ."
Lâm Nhiên rất vui sướng khi người gặp họa, vô cùng thoải mái.
Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Tôi cho cô ta mang mũ xanh một ngày ba bữa thêm cả bữa khuya cũng có.”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3211976/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.