Kỳ Sơn, Bất Dạ Thiên.
"Vong Cơ huynh, mạt ngạch của ngươi lệch."
"Vô vị."
"Ai, lần này ta nói là sự thật, ta giúp ngươi sửa."
Lam Vong Cơ vừa định tránh đi, Nguỵ Vô Tiện cũng vừa bắt được đuôi mạt ngạch. Một lúc sau, con ngươi của hai người, kịch liệt thu nhỏ, mạt ngạch màu trắng thuận theo chuyển động của Nguỵ Vô Tiện, cứ như vậy nằm trong tay Nguỵ Vô Tiện.
"Ngươi..." Lam Vong Cơ cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, cây cung trong tay cũng bị bóp nát, có thể thấy là tức giận không hề nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ như vậy, nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Giang Trừng cũng nhìn lại, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại ở... A!"
"Oanh Oanh Oanh Oanh Oanh"
Giang Trừng còn chưa nói hết lời, mặt đất liền bắt đầu chấn động lên, Giang Trừng không đứng vững một chút liền té ngã trên mặt đất.
"Giang Trừng!" Nguỵ Vô Tiện thấy thế liền chạy hướng về phía Giang Trừng, nhưng liền té ngã trên mặt đất.
"Đây là đang xảy ra chuyện gì?"
"Không xong, động đất! Nhanh, nhanh ngự kiếm!"
Mọi người đều chuẩn bị ngự kiếm phi hành, nhưng đã chậm. Mặt đất đã nứt ra, khe hở đồng thời cấp tốc mở rộng không kịp phản ứng.
"A-----"
Từng bóng người như sủi cảo đồng thời rơi vào khe hở.
"Nguỵ Anh, bắt lấy!" Lam Vong Cơ ngự lên Tị Trần đưa tay phải hướng về Nguỵ Vô Tiện.
"Lam... Trạm..."
Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn hôn mê, trước mắt một màn tối đen.
...
"Nguỵ Anh, tỉnh."
"Nguỵ Vô Tiện, nhanh tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mdts-phong-phat-song-truc-tiep-huyen-chinh-lich-su/259225/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.