Nắng chiếu nhẹ qua những tán cây, những giọt sương trên các phiến lá khẽ rơi xuống, hàng lớp sương mù mờ ảo vây kín trong không gian, Tuấn Phong cảm thấy buổi sáng ở thành phố Đ thật đẹp.
Không như ngày hôm qua, do vừa mới di chuyển lên nên mọi người chưa cảm nhận sâu sắc thời tiết ở trên này. Giờ sau một đêm thì ai nấy đều khoác những lớp áo khoác dày cộm. Tuấn Phong nhấp nhẹ một chút cà phê sữa nóng hổi mới pha, anh mặc chiếc áo khoác kaki đen, chiếc áo khoác mà cả ba anh em được mẹ mua cho. Bất chợt anh thấy hơi thở của mình phà trong không khí.
Hèn gì mùa này người ta thích lên đây như vậy. Có cơ hội thì mình sẽ dẫn cô nhóc lên đây chơi mới được. Cô nhóc đã biết mùa đông trên này như thế nào đâu. Ước gì mưa nữa thì tốt, Tuấn Phong nghĩ ngợi.
“Hưởng thụ sướng ha.” Nhật Thanh đi tới bên cạnh rồi nhìn anh. “Ông thích màu đen lắm sao.”
Tuấn Phong hiểu ý khẽ cười. “Áo sơ mi của Phong màu trắng mà.”
“Trừ cái áo đó ra.” Nhật Thanh soi mói cả người Tuấn Phong. “Giày đen, quần đen, áo khoác đen. Còn cái gì màu khác nữa không.”
Tuấn Phong nhìn xuống chân mình. “Tất trắng này.”
“Còn gì nữa.” Nhật Thanh nhếch môi.
Tuấn Phong nở nụ cười nham hiểm. “Còn quần lót màu xám.”
Nhật Thanh nhăn mặt. “Cái ông biến thái này. Mới sáng mà đã nói chuyện dở hơi rồi.”
“Ai bảo Thanh hỏi làm gì.” Tuấn Phong nháy mắt.
“Lúc tối ông nói chuyện gì mà ôm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-va-gio/93305/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.