Ăn uống no nê, Mỹ Tuyết bước ra căn phòng hay nói đúng hơn là ban công mà cô đã cho người sửa.
Tại đây cô có thể nhìn thấy được đa phần mọi thứ xung quanh, khẽ mở cửa sổ đón những đợt nắng chiếu vào. Cô đã gắn lên những cái cửa kính những tấm rèm cửa màu xanh lam. Trên trần nhà có một cái đèn điện, mà cô cùng mỗ anh trai đang bắt tay lắp đặt một cái đèn tự chế để đỡ tốn điện.
Đặt những cái khung tranh, kệ vẽ ra ngoài đây, cô lấy một tập giấy lớn đặt lên bắt đầu vẽ tranh. Cô thích vẽ, nó cho cô được bày tỏ tâm trạng cảm xúc của bản thân, nó là thú vui và tài năng khi cô vừa sinh ra. Khi còn cùng anh hai đi tập luyện cô vẫn thường lấy những cây bút phác họa mọi người xung quanh.
- Em thích vẽ tranh nhỉ. Còn vẽ rất đẹp nữa! - Anh tự nhiên cất giọng đằng sau lưng khiến cô suýt té ngửa vì giật mình.
- Dạ, em thích vẽ lắm. Hồi trước em thường được mọi người xưng danh là thần đồng đó!
- Vậy cho anh hai vẽ với chứ, còn nhớ lời hứa không?
- Vâng, lúc nãy em mua cả đống luôn mà. - Cô vui vẻ lấy một bộ vẽ khác cho anh.
Và lời hứa mà anh từng nhắc chính là một thứ đã có từ rất lâu rồi. Cái ngày ấy, anh và cô là hai đứa trẻ mồ côi đang cố gắng từng ngày vượt qua cuộc sống. Một lần cô vì bị bệnh mà ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy anh đang vui mừng ôm chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-thang-kia-mau-bien/200309/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.