Xét hỏi thêm, đám bà t.ử đều khai ra thì ra trên người hài t.ử còn có vài vết bầm, cũng là do Bạch di nương lén lút véo. Hèn gì Ngô Chi Vu thấy Tường Ca Nhi cứ khóc lóc quấy nhiễu, cứ tưởng là do thân thể hài t.ử yếu ớt.
Ta nghe xong thì nổi giận đùng đùng.
Rốt cuộc Bạch Hi Nương nghĩ gì trong đầu! Ta đã rời đi rồi! Nàng ta đã thắng rồi! Cớ sao lại không thể chăm sóc hài t.ử cho tốt! Nhược Liễu nói; Ngô Chi Vu trong cơn giận dữ đã ra lệnh giam Bạch di nương vào nhà củi.
Bạch di nương những năm qua chưa từng chịu khổ như vậy, nhất thời trở nên điên điên khùng khùng.
Đợi đến lúc Ngô Chi Vu đi thăm nàng ta thì nàng ta nói năng không kiêng nể, buông ra rất nhiều lời điên rồ.
"Thiếp biết ngài oán hận thiếp, Cao thị kia dù đã đi nhưng lại mang trái tim Hầu gia đi mất! Mỗi lần ngài nhìn Tường Ca Nhi, cứ như là đang nhìn Cao thị, chỉ cần hài t.ử này còn ở đây, ngài sẽ không bao giờ quên được nàng ta."
"Từ khi nàng ta đi, ngài chưa từng chạm vào thiếp nữa! Hầu gia, ngài không nhớ chuyện xảy ra ở Dương Châu năm xưa sao?"
Nghe nói Ngô Chi Vu định đưa nàng ta ra khỏi phủ, nàng ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Nam nhân đã thay lòng, nữ nhân chẳng đáng một xu... Ha ha ha ha ha!"
Bạch di nương cứ thế bị đưa ra khỏi phủ.
Ta thở dài một tiếng: "Ra khỏi phủ chưa hẳn đã là chuyện xấu."
Cái trạng thái cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-ngu-sac-tan/5053489/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.