Ta khẽ cười: “Điều đó thì không nhưng cầm trong tay vẫn yên tâm hơn, cũng có thể ngủ ngon giấc hơn vài đêm.”
Ngô Chi Vu thở dài: “Thật không ngờ, có một ngày nữ t.ử lại sợ ta như rắn rết.”
Ta xua tay: “Không phải…”
Nhưng vạn nhất ta sinh con xong, hắn lại không chịu buông tha ta, ta thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Hôm sau, sắc mặt Ngô Chi Vu khó chịu, nhưng vẫn giao thư hòa ly cho ta.
Ta cất giữ cẩn thận, tâm trạng trở nên vô cùng sáng sủa.
Nghe nói ta có thai, mẫu thân mang theo bao lớn bao nhỏ đồ bổ và vải vóc đến thăm ta.
Ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhịn được mà kể cho bà nghe về thỏa thuận hòa ly.
Mẫu thân vừa nghe, mắt lập tức đỏ hoe.
Ta tưởng bà sẽ trách cứ ta nhưng bà chỉ ôm ta khóc: “Là mẹ không có bản lĩnh, không thể thay con đứng ra, để con phải nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy…”
Bà lau nước mắt: “Con ngoan, đợi con sinh hạ đứa bé này, mẹ sẽ đưa con về nhà, đến lúc đó chúng ta điều dưỡng thân thể cho tốt. Cha con có rất nhiều học trò gia thế trong sạch, tiền đồ vô lượng, khi đó mẹ sẽ tìm kiếm cho con một thư sinh có tướng mạo và nhân phẩm tốt để gả, chúng ta không cần phải chịu đựng sự ấm ức này nữa!”
Nếu mẫu thân trách ta, trong lòng ta lại cảm thấy vững tâm hơn.
Nhưng bà nói như vậy, ta không nhịn được bật khóc, vùi vào lòng bà.
“Mẫu thân, con xin lỗi, con biết con không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-ngu-sac-tan/5053486/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.