Chương trước
Chương sau
Tác giả: Gấu

Biên tập: Raph

---

Năm thứ hai Tường Lạc hoàng triều, Hoàng đế Tề Minh đăng cơ sau hai năm, hậu cung chỉ có một vị Tống Hoàng hậu, dưới gối chỉ có một vị Trưởng Công chúa Nguyên An.

Hoàng đế Tề Minh nhìn đám tấu chương nhắc hắn chuyện tuyển tú, vì hoàng thất khai chi tán diệp mà đau đầu. Chuyện này căn bản chỉ có thể áp xuống mà không thể dập hẳn. Các vị Hoàng đế có ai là không hậu cung ba ngàn giai lệ, Tề Minh đăng cơ hai năm, ngoài một vị Tống Hoàng hậu sinh một công chúa, một vài Đáp ứng nhỏ từ thời còn ở Đông cung, lại chẳng có ai sinh được con, triều thần ai nấy đều lo lắng, thiếu điều đồng loạt quỳ xuống ở Kim Loan điện cầu xin Hoàng đế nạp thêm phi tần. Tuy ngoài mặt nói là lo lắng chuyện khai chi tán diệp của hoàng thất, nhưng ai dám khẳng định rằng mình không hề có một chút tâm tư riêng, muốn đẩy người nhà mình vào hậu cung, biết đâu lại có ngày một bước lên mây? Triều thần ai nấy hăm hở, muốn gây áp lực lên vị Hoàng đế trẻ tuổi.

Sau buổi chầu sáng, Tề Minh ngồi trước ngự thư phòng, trong đầu toàn là suy tính làm sao áp chế được những tấu chương cuồn cuộn này. Hắn dựa trên án thư, ngón tay day day mi tâm.

Không thể phụ lòng người đó được.

Nhưng hắn đăng cơ chưa được bao lâu, căn cơ còn chưa vững, dù dành hết tâm tư cũng không thể chu toàn tất cả.

Nếu là trước đây, mỗi ngày sau thiết triều hắn đều sẽ nhanh chóng thu xếp tới Phượng Nghi cung, cùng Tống Quân Di ăn điểm tâm, thưởng trà, ngay cả tấu chương cũng phê tại đây. Hôm nay lại bị mấy chuyện tuyển tú nạp phi này quấy nhiễu, chỉ sợ chuyện này đến tai y, hiến y đau lòng, lại không có mặt mũi nào mà dỗ dành.Một vị thái giám chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến."

Tề Minh nghe vậy, vội vàng gấp mấy tấu chương còn dang dở trước mặt, lập tức đáp lời.

"Nhanh mời Hoàng hậu vào!"

Bản thân hắn cũng đứng lên đi ra ngoài cửa tự mình đón người.

"Trời lạnh, sao lại ra ngoài rồi!" - Tề Minh chủ động cầm lấy tay Tống Quân Di, dắt y vào trong, thái giám không cần chủ tử ra lệnh cũng đã tự giác lui xuống dâng lên trà ấm, nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

Tề Minh cầm lấy tay y, xoa xoa lên mu bàn tay lạnh toát, có chút đau lòng.

"Xem này, tay lạnh hết cả rồi. Cung nhân cũng không biết đường chuẩn bị noãn lô ấm tay sao?" - Tề Minh có hơi chút trách cứ, nhìn xuống đám người hầu hạ Hoàng hậu.

Hoàng hậu Tống Quân Di lúc này mới mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại.

"Nghe nói Hoàng thượng bận việc ở thư phòng, ta có chuẩn bị một chút canh nóng mang lên cho người, nên mới không dùng noãn lô."

Y phất tay, để cung nữ phía sau dâng lên một cái khay nhỏ, trên đó có một chút canh hạt sen tổ yến, vài món điểm tâm nhẹ nhàng.

Tần Minh thấy vậy, tâm tình chán nản vừa rồi cũng bị lùa hết sạch, nhận lấy bát canh nóng.

"Hoàng hậu vất vả một phen rồi, nhưng sau này trời lạnh đừng cố tình ra ngoài, nếu có việc thì gọi người tới thông báo. Ta tự mình tới Phượng Nghi cung."

Năm đó Tống Quân Di sinh con nơi dã ngoại, lại trải qua hung hiểm, thân thể để lại bệnh căn, mấy năm nay cẩn thận điều dưỡng vẫn chưa thấy khá hơn.

Tống Quân Di thấy hắn bắt đầu lải nhải liền nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

"Hoàng thượng hôm nay có gì phiền não sao?"

Mấy ngày nay Tề Minh ăn không ngon miệng, đêm nằm cũng vắt tay lên trán, ngủ không ngon giấc, cả người đều tiều tuỵ, có điều hậu cung không được can chính, y cũng không dám nhiều lời. Hôm nay thượng triều xong hắn cũng không ghé lại Phương Nghi cung, nên y liền tự mình đi tìm hắn.

Kỳ thực, mấy chuyện này đều đã có người bóng gió nói với y. Y cũng hiểu rõ tâm tư của Tề Minh, sợ là hắn lại muốn nhân nhượng y, làm khó bản thân. Thấy vành mắt Tề Minh đã có chút thâm đen, Tống Quân Di cảm thấy chuyện này không thể không nhúng tay.

Tống Quân Di không đợi hắn trả lời mà rút tay về, đứng lên đi về phía sau Tề Minh, lại xoa hai bên thái dương, mềm mại nói.

"Có chuyện gì mà khiến Hoàng đế lo lắng đến mất ăn mất ngủ như vậy?"

Tề Minh nào dám để y làm như vậy, kéo y tới ngồi trên đùi mình.

"Là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi."

Hắn làm sao dám để mấy chuyện này đến đến tai y, chỉ sợ lại khiến y đau lòng.

Tống Quân Di thấy hắn không nói, trong lòng hơi trầm xuống.

Năm đó sinh ra Nguyên An, lại do dùng thuốc trì hoãn sinh con, thân thể hắn lỗ lã rất nhiều, lòng tuy muốn sinh thêm con cho Tề Minh, nhưng mãi mà vẫn không có động tĩnh gì. Sau lại biết Tề Minh không muốn y sinh thêm con, hai người từng vì chuyện đó mà cãi cọ đến long trời lở đất.

Thực ra cũng không thể nói là long trời lở đất. Là y đau lòng ánh mắt phiến hồng tự trách. Là hắn nhẹ giọng dỗ dành. Sau đó mới đến "long trời lở đất".

Khi đó Tống Quân Di hiểu lầm hắn còn trách chuyện ngày đó sinh ra Nguyên An nên mới không chịu để mình sinh thêm con. Vẫn là Tề Minh phải an ủi y, lo sợ thân thể y quá kém, sợ sinh con hung hiểm. Tề Minh càng nói hắn càng tự trách, vẫn là do mình năm đó luẩn quẩn trong lòng, dùng dược trì hoãn sinh con quá mạnh, ảnh hưởng tới thân thể, bây giờ muốn sinh cũng khó.

Chung quy, ai cũng đều phải trả giá cho sai lầm của mình.

Thế nhưng sai lầm của Tống Quân Di lại khiến Tề Minh rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nếu y có thể vì hắn sinh thêm con nối dõi, thì cũng không đến nỗi như hôm nay, bị triều thần từng bước ép đến không thở được.

Mà hắn, cái gì cũng không nói ra, âm thầm tự mình tính toán, sợ y thương tâm.

Tống Quân Di cảm thấy lòng mình như có một nhát dao lại đâm vào vết thương năm xưa, đau lòng đến không chịu được.

Tề Minh thấy y trầm mặc, nắm tay y mà hỏi han: "Quân Di, sao thế?"

Tống Quân Di cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay, tâm tình rối bời cũng trở nên mềm mại, chủ động ôm lấy Tề Minh, cánh tay vòng về phía sau gáy, đầu cũng tựa vào vai hắn.

"Không sao cả, ta không thể giúp Hoàng thượng phân ưu, cảm thấy thật kém cỏi."

Tề Minh ôm thân thể nhuyễn hương, ngửi mùi hương thơm ngát trên người y, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng ngọc thanh mảnh.

"Ta khiến Hoàng hậu lo nghĩ, mới là kém cỏi."

Tức thời, hắn nhấc bổng thân thể Tống Quân Di lên, ẵm về phía nhuyễn nháp phía sau bình phong.

"Không cho nghĩ nữa."

Tống Quân Di bị hắn nhấc lên, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hoàng Thượng, ngài làm gì thế?"

Tề Minh đặt hắn trên nhuyễn tháp, bàn tay nhẹ vuốt ve gương mặt thanh tú, ngắm nhìn hồi lâu mới trả lời.

"Hoàng hậu đoán xem?"

Tống Quân Di bị hắn nhìn đến nỗi hai má phiếm hồng, nhưng cũng không có ý định phản kháng.

"Vẫn còn là ban ngày!" - Tống Quân Di lí nhí đáp, xấu hổ đến nỗi âm thanh gần như không nghe được.

Tề Minh mỉm cười, ánh mắt hiện lên vài tia đùa cợt, muốn hôn lên đôi môi mềm mại kia, nhưng lại cố gắng kìm chế.

"Hoàng hậu đang nghĩ tới việc gì mà ban ngày không thể làm được sao?"

Hắn cũng không nhịn được mà cong lên khoé miệng, lộ ra chút câu dẫn.

"Ta chỉ muốn dỗ dành thê tử hay lo nghĩ của mình thôi, Hoàng hậu lại nghĩ đi đâu vậy?"

Tống Quân Di bị hắn trêu chọc, cũng không có chút tức giận, cúi đầu hôn lên bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình.

"Vậy phu quân định dỗ dành thê thử thế nào đây... Hoàng đế bệ hạ của ta?"

Tề Minh cảm thấy bàn tay mình giống như chạm vào một bảo vật quý giá, yêu thích không nỡ buông tay. Đôi môi mềm mại, hơi ướt át chạm vào lòng bàn tay, cảm giác tê dại lan thẳng đến đại não, nào còn suy nghĩ được cái gì. Hắn đỡ lấy gáy Tống Quân Di, đặt đôi môi mình lên đôi cánh hoa mềm mại thơm tho kia.

Răng môi giao hoà, cả ngự thư phòng như được tắm trong hương diễm ái muội. Âm thanh nỉ non truyền ra cả ngoài tấm bình phong tứ quý, khiến cung nhân bên ngoài đều đỏ mặt cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.