Vân Nhi rời khỏi tòa nhà với một nỗi sợ đã vơi dần.Cô ngay lập tức đi chuyển khoản số tiền này đến thành phố Thanh Hải nơi mình sinh sống.Một cuộc gọi đến.Cô rút chiếc điện thoại trong túi ra rồi bắt máy.
"Gọi cho chị làm gì?"
Đầu dây bên kia trả lời:"Chị à số tiền lớn như thế sao chị tìm được nhanh vậy?".Giọng người này có chút lo lắng.
"Em không cần quan tâm làm gì. Dùng số tiền đó đi làm chuyện mà em nên làm đi."
"Nhưng chị à..." Tiêu Phàm dường như vẫn muốn tiếp tục gặn hỏi.
"Đừng hỏi nữa hôm nay chị hơi mệt. Vài ngày nữa chị về."
Vân Nhi liền tắt máy.Cô đến một khách sạn cũ rồi thuê một phòng rẻ nhất.Bước vào phòng với vẻ mệt mỏi cô thật muốn nằm lăn ra giường rồi ngủ thiếp đi.Nhưng cô chẳng tài nào ngủ nỗi bởi mọi chuyện xảy ra khiến cô luôn nghi hoặc và suy nghĩ.
Bước vào phòng tắm.Trước gương là một cô gái xinh đẹp với mái tóc buôn xỏa.Mặc một chiếc áo sơ mi đen và chiếc quần tây đen để thuận tiện vào rừng tìm thảo dược.Vân Nhi lúc này trông thật tiều tụy làm sao.Người bê bết đất, quần áo nhăn nhúm do va chạm và bị xây xát trong rừng.
Vân Nhi không nghĩ nhiều nữa sau khi tắm xong cô quyết định đi nghĩ ngơi một chút.Mai còn rất nhiều việc phải làm.
Đã rất lâu rồi kể từ ngày cô rời khỏi thành phố Nam Tư mà đến Thanh Hải sinh sống.Năm nay cô mười tám tuổi, đã tám năm qua đi nhưng cô vẫn như vậy.Vẫn là một cô gái chịu biết bao vất vả và gian lao.Là một cô nhi mất cha mất mẹ nên cô phải vất vả từ nhỏ mà sinh sống nơi cô nhi viện.Tuy cuộc sống không mấy vui vẻ vì phải chịu áp lực từ đồng tiền nhưng cô vẫn rất lạc quan và yêu đời.
Vân Nhi chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên đến thành phố Tư Thành xa hoa mĩ lệ lại gặp phải một tảng băng lạnh giá và u tối.
Trong giấc mơ cô thấy một người ông đang ngồi trên chiếc ghế chiễm chệ vắt hai chân chéo nhau đang nhìn về phía cô.Cô không thể nhìn rõ mặt anh chỉ nghe thấy giọng vang vọng:"Cô gái ngu ngốc,cô mang nợ tôi một số tiền lớn khi nào thì trả đây?" Bỗng chốc Vân Nhi tỉnh lại,trời sáng..
Một tuần sau.Tại quán bar Black sầm uất với tiếng nhạc nhộn nhịp.Vô số người đến đây vui chơi nhảy nhót.Những vụ làm ăn lớn từ buôn vũ khí hay hàng cấm đều được bàn ở đây. Có thể nói đây là một nơi thuộc về bóng tối.
Vân Nhi đến đây để làm việc.Công việc chính là phục vụ và bán rượu.Để có thể kiếm được tiền cô thường làm nhiều công việc cùng lúc như hái thảo dược bán,phục vụ nhà hàng,bán rượu trong quán bar.Vốn định trở về thành phố Thanh Hải nhưng Tư Thành lại là nơi xa hoa phù hợp để kiếm tiền hơn nên Vân Nhi nán lại đây thêm một thời gian.
Đang giới thiệu rượu cho khách thì một cô gái phục vụ ngoắt cô sang hình như là muốn nói gì đó.Thế là cô đi về phía cô gái.
"Cậu gọi tôi có việc gì thế tôi đang bận giới thiệu rượu cho khách."
Cô gái mang chút hốt hoảng trả lời:"Cô nhìn chỗ kia kìa ồn ào quá hình như có mâu thuẫn đánh nhau phải giải quyết thế nào đây?"
"Mặc kệ họ thôi liên quan gì tới chúng ta,làm tốt việc của mình là được rồi." Vân Nhi thản nhiên nói rồi chuẩn bị rời đi nhưng cô gái lại cứ níu kéo.
"Xin cậu đấy nếu lớn chuyện chúng ta có thể mất việc đấy"
"Phiền thật đó"
Vân Nhi đi về phía hai người đang đánh nhau nhẹ nhàng từ tốn can ngăn.
"Hai vị tiên sinh đây có mâu thuẫn gì có thể từ từ nói chuyện hoặc ra ngoài giải quyết không ạ?Tại chỗ chúng tôi cũng là chỗ làm ăn kinh doanh nên không tiện lắm"
Tên đàn ông không chỉ không nghe mà còn tiếp tục dằn co.Hắn còn quát tháo đẩy Vân Nhi muốn ngã ra sàn.
"Mẹ nó lão tử thích gây chuyện đó thì làm sao.Mày thích lo chuyện bao đồng lắm hả."Nói rồi định giơ tay ra đánh cả cô.
Vân Nhi cũng chẳng chịu thua ai mà xông lên.Một tay giữ lấy hắn ta chân thì nhanh chóng gạt qua khiến cho tên đàn ông ngã sõng soài.Sử hắn xong thì uốn cong một đường đã mắt rồi sử luôn tên còn lại.Xung quanh chỉ còn nghe những âm thanh đấm đá.Rắc một cái liền nghe tên kia hét lên.Xem ra là gãy tay rồi.
"Tôi nói lại lần nữa mời hai vị ra ngoài giải quyết."
Nhưng hai tên này nào còn đi được nữa chứ.Phải có người khiên ra.
"Đúng là thích gây phiền phức.Còn dám động vào bà đây hả."
Phía tầng trên của quán bar có hai người đang xem chuyện hay.Lục Thần cảm thán mà nói:
"Cô gái hôm qua không tồi ấy chứ.Hai tên kia một tên thì gãy xương còn tên còn lại thì bầm dập."
Đáp lại anh là một âm thanh không thấp không cao mà có chút châm biếm:"Đây chẳng phải là người phụ nữ cậu cho là yếu đuối sao."
"Không yếu đuối,không yếu đuối. Nhưng quả thật cô ta có chút tài năng ấy chứ,nhìn những cú đánh lúc nãy mà xem kĩ thuật tốt ấy chứ nếu có thể đào tạo cô ta sẽ rất mạnh cho mà xem.Chỉ có điều tôi không cảm nhận được tin tức tố chiến đấu của cô ấy."
"Tầm thường. Hắc Bạch không cần một Omega yếu đuối."
"Khoan sao lại là Omega, không có tin tức tố thì phải là Beta chứ.Tuy chúng ta không thể biết được tin tức tố của cô ta là gì nhưng cũng phải cảm nhận được chứ...Đừng nói là cô ta che giấu nhé."
Lâm Phong lúc này chỉ hừ lạnh một cái rồi rời đi.Không sai ngay từ lúc cô ta đánh nhau hắn đã nhìn ra cô ta đang che giấu thân phận.
*Lưu ý nhỏ:Trong tác phẩm này tin tức tố là một sức mạnh có thể dùng để chiến đấu,đánh nhau.