Hơn nửa đêm Chu Húc chạy đến cầu hôn, Lương Tranh càng nghĩ càng buồn cười. Càng nghĩ đến lại càng buồn cười không ngủ được. Chu Húc ôm cô trong vòng tay, nhéo nhéo má Lương Tranh hờn dỗi nói: “Có buồn cười đến thế không?” Lương Tranh cười đến nỗi không dừng lại được, bị Chu Húc lườm cảnh cáo, cô dứt khoát rúc vào lòng anh, cong mắt nói: “Em không hiểu đến cùng anh nghĩ gì nữa. Hơn nửa đêm chạy đến đây cầu hôn, ngày mai không định về Bắc Kinh làm việc nữa hay sao?” Chu Húc liếc cô một cái: “Em nói thử xem.” Lương Tranh cười ra tiếng, sờ sờ gương mặt điển trai của anh: “Đây không phải là em quá thương anh, đau lòng anh ngày mai còn phải bay về đi làm sớm hay sao?” Cô vừa dứt lời, lập tức bị anh xoay người đè dưới thân: “Thế mà em còn nhẫn tâm cười cợt anh. Hừ một tí cảm động cũng không có.” Lương Tranh nín cười, ra vẻ thành thật nói: “Anh toàn nói oan cho em. Chỗ nào thể hiện là em không cảm động nào? Vừa rồi khi anh cầu hôn, em còn suýt bật khóc đấy.” Chu Húc nhìn đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của cô, nhịn không được cười, nhéo nhéo má cô, cưng chiều nói: “Đâu khóc thử anh xem nào?” Lương Tranh cong gối định đá anh một cái, nhưng còn chưa kịp thực hiện âm mưu đã bị người kia đè lại, giả bộ dữ dằn nói: “Em định đá vào đâu đấy?” Thuận thế nắm lấy chân cô, kéo đến bên hông mình, “Đá hỏng rồi em có khóc cũng không vãn hồi lại được đâu.” Lương Tranh thẹn quá chỉ có thể bật cười giãy dụa: “Anh thả em ra.” “Không thả.” Chu Húc nắm chặt lấy chân cô, cúi người hôn xuống: “Tại em trêu chọc anh trước.” Lương Tranh trong lòng hô to: “OAN UỔNG QUÁ.” Cô trêu chọc anh lúc nào, ông trời chứng giám cô hoàn toàn trong sáng nha. Thế là ai đó bị anh lôi lôi, kéo kéo quấn quýt nhau đến tận nửa đêm, đến khi cả người không còn chút sức lực nào mới miễn cưỡng được tha, nằm tựa vào ngực anh thiếp đi. Hôm sau cả hai đều phải đi làm. Đồng hồ vừa vang lên hai tiếng, cô mơ mơ màng màng vươn tay tắt điện thoại, sau đó chui vào chăn ngủ tiếp. Chu Húc tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc một chiếc quần âu, áo vẫn vắt trên kệ. Anh vươn tay lấy áo sơmi, nhìn sâu ngủ nhà mình vẫn đang ỳ trên giường, không khỏi bật cười: “Hay là hôm nay nghỉ một ngày đi, anh xin phép giúp em.” Lương Tranh căn bản không ngủ, cô kéo chăn xuống, thò mặt ra, tức giận trừng anh một cái. Chu Húc đi đến bên giường, nhìn cô, nhoẻn miệng cười. Anh chậm rãi đóng cục áo sơ mi đàng hoàng sau đó mới ngồi xuống nắm tay cô, nói: “Anh nói thật đấy, hôm nay em xin nghỉ một ngày đi.” “Tại anh cả.” Lương Tranh nhịn không được đá anh một cái, kết quả không làm gì được anh, mình lại bị đau chân. Lương Tranh hờn hỗi lườm anh, Chu Húc nín cười, cúi đầu hôn lên trán cô: “Ừm, lỗi tại anh.” Lương Tranh nhìn anh một lúc mới chậm rãi bước xuống giường: “Anh chưa đi à? Mấy giờ mới bay?” Chu Húc: “9h20.” Lương Tranh cầm khuy măng sét trên tủ đầu giường lên, kéo tay áo của Chu Húc qua, giúp anh gài lên: “Vậy anh đi đi thôi, từ đây đến sân bay cũng không nhanh đâu.” Chu Húc gật đầu, Lương Tranh tỉ mỉ giúp anh cài lại Khuy măng sét, sau đó đứng lên, cầm lấy cà vạt trên ghế tùy ý giúp anh thắt lại: “Đến Bắc Kinh thì gọi điện cho em.” Chu Húc cúi đầu nhìn cô, dịu dàng đáp: “Ừ.” Lương Tranh thắt xong cà vạt, lại tiếp tục chỉnh sửa tay áo, đến khi gọn gàng, tươm tất mới ngẩng đầu, cong mắt cười: “Chu tổng nhà chúng ta quả là đẹp khuynh đảo chúng sinh.” Chu Húc cong môi, tiến đến ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hôn xuống: “Xong việc anh lại quay lại.” Lương Tranh gật đầu: “Vâng.” Chu Húc xoa xoa mặt cô, lưu luyến một hồi mới chịu buông ra, quay người với áo vest trên giá, mặc vào. Chu Húc quả thật phải về công ty, vì hôm nay có một cuộc họp quan trọng. Vừa xuống sân bay, anh đến thẳng phòng làm việc, 5h chiều, ông nội trực tiếp gọi cho anh, bảo anh tối về nhà một chuyến. Khó có dịp Chu Húc không lấy cớ bận bịu công việc từ chối, chỉ nhàn nhạt đáp: “Vừa hay cháu cũng có việc muốn nói với mọi người.” 6h chiều, tan tầm, anh lái xe thẳng về biệt thự của Chu lão gia. Hôm nay khá náo nhiệt, tất cả cô dì, chú bác đều có mặt. Chu Húc liếc một vòng, thản nhiên nói: “Hiếm khi cả nhà có mặt đông đủ như vậy, cháu có chuyện muốn tuyên bố.” Đại gia đình ngồi quây quần trong phòng khách lớn đồng loạt hướng sự chú ý về phía anh. Chu Húc tiến vào, đứng trước mặt tất cả trưởng bối trong nhà, ung dung nhìn xuống: “Cháu muốn kết hôn. Cùng với Lương Tranh.” Tất cả đều kinh ngạc. Bầu không khí đột nhiên chìm xuống. Mợ hai muốn lên tiếng, những nghĩ đến lần trước bị Chu Húc mắng té tát, bà đành ngậm miệng. Dù gì đứa cháu trai này hiện tại vẫn là đương gia của nhà họ Chu, là người không phải bà muốn động là động đến được. --------------- Thái độ của ba mẹ Chu Húc vô cùng bình tĩnh, từ khi Chu Húc nói chuyện nghiêm túc với họ, hai người không còn căng thẳng với mối quan hệ của hai con nữa, có lẽ vì kinh nghiệm cuộc sống, hai người cũng đoán được ra phần nào diễn biến tiếp theo, nhưng không ngờ thằng nhóc này nói cũng không nói với hai người một tiếng, cứ thế trực tiếp tuyên bố tin tức kết hôn. Chu lão gia tức đến nỗi hai mắt trừng lên, quát lớn: “Thái độ này, anh về là định thông tri một chúng tôi một tiếng hay sao?” Chu Húc bình tĩnh đối mặt với ông nội, nhàn nhạt đáp: “Ông nói đúng, con chỉ muốn thông báo với cả họ một tiếng thôi.” Thái độ thản nhiên này của cậu cháu trai khiến Chu Lão gia xém chút nữa nổi trận lôi đình. Nhưng bản thân ông hiểu rõ tính tính của cháu mình, cũng chẳng còn cách nào khác, một hồi lâu, nén xuống sự nóng nảy, Chu lão gia bình tĩnh đáp: “Điều kiện cháu đưa ra trước đây, ông đáp ứng. Phía bên Triệu gia ông cũng sẽ giúp cháu giải quyết.” Chu Húc lễ phép “Dạ.” một tiếng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bực mình, Chu lão gia trừng mắt nói: “Chừng nào mới đưa cô bé kia về, đã muốn kết hôn, ít nhất cũng phải ra mắt người lớn hai bên chứ.” Chu Húc thẳng thắn đáp: “Không cần đâu ạ. Cháu không có ý định đưa cô ấy đến đây.” Anh nói xong việc cần tuyên bố, lập tức muốn rời đi: “Ông còn chuyện gì cần phân phó không? Nếu hết rồi, cháu xin phép đi trước.” Mỗi câu Chu Húc nói đều khiến Chu lão gia tức chết, ông nghiêm mặt phất tay: “Cút đi. Cút đi.” Chu Húc xoay người, không lưu luyến bước thẳng ra ngoài. “Anh! Chờ em chút! Em đi cùng anh.” Chu Kỳ vội vàng đuổi theo. Sau khi Chu Húc rời đi, cả Chu gia vẫn còn bàng hoàng, ngạc nhiên. Không ai nghĩ đến Chu lão gia lại đồng ý hủy đính hôn với Triệu gia. Mợ hai nhịn không được lên tiếng: “Ba, ba thật sự đồng ý để con nhỏ kia gả cho A Húc sao? Nói thẳng ra con bé đó chẳng có điểm nào hơn được Văn Anh, mà bối cảnh, gia thế của Triệu gia…” “Ừ.” Chu lão gia hẳn nhiên vẫn còn tức giận với cậu cháu trai cứng đầu nhà mình: “A Húc muốn cưới ai, có quan hệ gì với cô không? Cha mẹ nó còn chưa lên tiếng, khi nào đến lượt cô chen vào? Lại nói, mấy cô câu có ai có năng lực hơn được ½ A Húc? Nửa năm nay công ty đã phát triển đến mức nào ai cũng nhìn ra. Ta tin với năng lực của nó có thể chèo chống công ty trở lên lớn mạnh hơn gấp nhiều lần hiện tại. Về phần thằng bé thích cô gái kia, thật lòng, ta nhìn con bé không tệ. Dám vì A Húc chạy đến đây nói lý, cũng là một cô gái thẳng thắn, có bản lĩnh.” … Chu Kỳ ngồi xe Chu Húc về nhà, trên đường đi hào hứng, kích động nói: “Anh, anh làm hòa với Lương Tranh rồi? Khi nào thế? Xấu tính thật, cũng chẳng thèm nói với chúng em tiếng nào!” Chu Húc chăm chú nhìn đường, nhàn nhạt đáp: “Tại sao anh phải nói với cậu, việc này có quan hệ gì với cậu chứ.” Đây là chuyện tình cảm giữa anh và Lương Tranh, chia tay cũng được, tái hợp cũng tốt, những rụng động, những xúc cảm trong đó ngoại trừ anh và cô, thì không cho phép kẻ khác chen vào. Chu Kỳ nói: “Nửa năm không gặp, chúng em chẳng hay tin tức gì của anh và cô ấy cả. Trước đó nhóm Lâm hân còn nói anh muốn kết hôn cùng Triệu Văn Anh, chúng em còn tưởng thật nữa là.” Chu Húc liếc nhìn cậu em một cái, cực kỳ khinh thường đáp: “Mấy người không có não à?” Chu Kỳ: … Đúng là không nên nói chuyện với mấy kẻ yêu nhau. Chu Húc đưa Chu Kỳ về nhà. Sau khi xuống xe, Chu Kỳ vẫn cố thò đầu vào cửa sổ xe, nói: “Anh! Khi nào anh mới đón Lương Tranh về. Em nhớ chị ấy lắm.” Cậu ta vừa dứt câu, lập tức nhận ngay một cái lườm sắc bén. Chu Kỳ bị dọa đến co ro người lại, run rẩy nói: “Anh, anh hiểu sai ý em rồi. Em muốn nói là trước kia khi hai người còn ở bên nhau, mấy người chúng em đều chơi chung, tình cảm rất tốt. Lâu rồi không được gặp chị ấy nên có chút nhớ nhung. Ông trời chứng giám, em không có tí teo tình cảm lệch lạc gì với chị ấy cả.” Chu Húc lạnh lùng nói: “Cậu dám.” Nói xong lập tức khởi động xe phóng đi, Chu Kỳ còn chưa kịp phản ứng, suýt nữa ngã sấp mặt. … Khi Chu Húc về đến nhà, ba mẹ đã về trước anh không lâu. Chu Ngữ Chức từ trên lầu đi xuống, thấy con trai, lập tức ao hứng chạy đến, kéo tay anh hỏi: “Con cầu hôn Lương Tranh rồi?” Chu Húc: “Dạ vâng.” Chu Ngữ Chức cực kì hào hứng: “Tranh Tranh đồng ý chưa?” “Ừm.” Chu Ngữ Chức vui vẻ cười: “Vậy thì tốt quá, bao giờ Tranh Tranh về, mẹ muốn gặp con bé quá.” Chu Húc nói: “Cô ấy không muốn về Bắc Kinh.” Chu Ngữ Chức sửng sốt một chút, rồi như hiểu ra điều gì, bà ngượng ngùng cười: “À đúng rồi nhỉ.” Bà nhớ ngày đó, sau buổi lễ tốt nghiệp, bà đến gặp cô, Lương Tranh quả thật thể hiện rõ thái độ xa cách với mình. Chu Húc nói: “Con lên lầu trước đây, ba mẹ nghỉ sớm đi.” Chu Ngữ Chức nhìn theo bóng con trai, khẽ thở dài, đi đến bên cạnh chồng, ngồi xuống. Hai người trầm mặc nhìn nhau. Bà kéo ngăn bàn lấy ra một cuốn sách dày. Ba Chu sửng sốt nhìn vợ: “Em…” Chu Ngữ Chức nhẹ nhàng nói: “Em đã xem qua thời gian, năm nay sắp kết thúc rồi, cũng chẳng có ngày nào đẹp, sang năm thì nhiều hơn, và lại cũng hợp tuổi hai đứa nhỏ…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]