Lương Tranh nào biết hôm nay Chu Húc đột nhiên trở về, còn bắt gặp cảnh cô đang nói xấu anh nữa chứ.
Nhất thời chột dạ, cô vội ôm lấy cánh tay Chu Húc, cười đến là ngọt ngào, bắt đầu giở trò nũng nịu “Anh về lúc nào thế? Sao không nói với em một tiếng?”
Đứng trước chiêu trò làm nũng của ai kia, Chu Húc xưa nay chỉ có nước nhận thua, nhìn cô một cái rồi trả lời: “Vừa về trưa nay, công ty có chút việc nên bận đến tận giờ này mới xong.”
Đây là lần đầu tiên Lương Tranh thấy Chu Húc mặc tây trang, không phải khoa trương, nhưng cô bị vẻ đẹp trai của anh làm cho choáng váng luôn rồi.
Dáng dấp vốn ưa nhìn không nói, vai rộng eo thon, quả thực là lụa đẹp vì người.
Lương Tranh ngẩn ngơ nhìn Chu Húc, nhỏ giọng khen anh, “Chu Húc, hôm nay anh đẹp trai chết đi được.”
Chu Húc khẽ lườm cô, “Bớt nói linh tinh.” Anh kéo tay cô, “Để xem lát nữa anh tính sổ với em thế nào.”
Anh dắt tay cô toan rời đi, nhưng Lương Tranh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Đợi một chút, em nói với đám Thiên Thiến một câu đã.” Cô buông tay anh chạy vào bên trong, “Anh chờ em một lát!”
Lương Tranh rảo bước về phía phòng bao, Phùng Thiến cười với cô, “Sao rồi? Vẫn chưa bị Chu thiếu gia nhà cậu xử tử à?”
Lương Tranh thở dài. Cái chết không xa lắm đâu, người nào đó chỉ chờ cô về cùng là sẽ tính toán đầy đủ ngay.
Cô cúi người cầm cái túi bị mình ném trên ghế sofa, “Thế mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988706/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.