Lương Tranh cười đến khoái trí. Cô nhanh mồm nhanh miệng, lại sắc sảo, Chu Húc trầm mặc kiệm lời vốn chẳng phải đối thủ của cô. Huống hồ trừ Lương Tranh, cũng chẳng có người thứ hai dám cười anh như thế.
Lúc đầu Lương Tranh gối đầu trên đùi anh, co người cười, sau đó cô nhổm người, ngồi dậy, nâng mắt nhìn vào khuôn mặt giận dỗi của ai đó, nín cười, kéo tay anh: “Sao thế? Anh giận rồi à?”
Chu Húc nhìn cô thật lâu, nhưng không thèm trả lời.
Lương Tranh nghiêng đầu nhìn anh một lúc, đang định buông tay ra thì bị anh trở ngược tay lại, nắm chặt lấy, đôi mày anh khẽ nhíu, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc em đã bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Lương Tranh sửng sốt một chút, không hiểu lắm: “Cái gì cơ?”
Chu Húc: “Đồng hồ!”
Nhãn hiệu đồng hồ này, Chu Húc biết, có thể đối với anh nó chẳng đáng tiền, nhưng đối với Lương Tranh mà nói tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.
Anh nắm cổ tay cô rất chặt, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Rốt cuộc em đã bỏ ra bao nhiêu tiền? Tiền ở đâu?”
Lương Tranh hơi sững sờ, lúng túng đáp: “Em có tiền mà.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, khẽ mỉm cười: “Thật ra cũng không quý giá gì cả, ước chừng hơn 1000 tệ.”
Chu Húc nhìn cô, nhíu mày, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.
Lương Tranh cười rộ lên: “Em cũng đâu nghèo đến nỗi đó, chẳng lẽ chỉ vì mua quà sinh nhật cho anh mà em phải thắt lưng buộc bụng, nhịn ăn nhịn uống hay sao?”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988695/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.