Lương Tranh chưa bao giờ thấy biểu hiện như thế này của Chu Húc. Anh trầm mặc ngồi một chỗ, không nói không rằng, như bị cô bỏ rơi.
Cô lập tức hối hận, tự nhủ mình không nên đùa dai như thế.
Nhưng mà, cách một màn hình điện thoại, cô không có cách nào dỗ dành anh, đành đáng thương gục xuống bàn, xích điện thoại lại gần mình hơn, hối lỗi nhìn anh: “Em lừa anh thôi, vừa rồi ra ngoài anh cơm, em còn nhớ anh vô cùng, nghĩ nếu anh ở đây bây giờ thì thật tốt.”
Nói xong, lại sợ anh không tin, cô nghiêm túc nhắc lại lần nữa: “Thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.”
Chu Húc nhìn cô một cái, trầm ngâm một lát mới bất ngờ nói: “Vậy giờ anh đến tìm em được không?”
Lương Tranh kinh ngạc, mở to mắt, cánh môi giật giật, hồi lâu mới sửng sốt đáp: “Cái gì cơ?”
“Anh đến tìm em.” Anh rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu hun hút của anh, nhìn sâu vào mắt cô, không có vẻ gì là đang đùa cợt.
Lương Tranh nhẹ nhàng đáp: “Nhưng Giang Thành rất xa.” Từ Bắc Kinh đến Giang Thành đi máy bay cũng phải mất hơn ba tiếng, cô không muốn giày vò anh, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh không cần đến tận đây đâu, xa lắm. Em sắp quay lại Bắc Kinh rồi.”
Chú Húc nhìn cô, lại giở bài không nói chuyện - không thèm để ý ra.
Lương Tranh không muốn anh buồn, vì vậy cong mắt cười, dịu dàng nói: “Chu Húc, em cho anh xem một thứ.”
Chu Húc cuối cùng cũng chịu tiếp lời cô, giọng nói trầm trầm có chút không vui:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988693/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.