Chu Kỳ ôm người máy đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa hai quả trứng, giọng lắp bắp, như thể không tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy: “Chị chị chị… chị dâu?”
Chu Húc nhàn nhàn nhìn cậu em, không mặn, không nhạt xoay người đi vào phòng.
Cửa đóng, Chu Kỳ vẫn đứng chết trân một chỗ, dường như đã chấn động đến phát ngốc. Một hồi lâu sau cậu ta mới có hồi hồn, nuốt nuốt nước bọt, cố tiêu hóa thông tin chấn động này.
Lương Tranh nửa ngồi, nửa quỳ trên thảm, nhìn Chu Húc đóng cửa, bước vào, cô nhìn ra phía sau anh, tủm tỉm cười: “Anh đuổi cậu ta ra ngoài rồi?”
Chu Húc nhàn nhạt gật đầu.
Lương Tranh cong mắt: “Anh nói cho cậu ta biết?”
“Không!” Chu Húc đi đến trước mặt cô, cúi người kéo cô đứng lên.
Lương Tranh thuận thế níu lấy cổ tay anh, dở khóc dở cười nói: “Có phải anh lại ghen rồi đúng không?”
Chu Húc liếc cô một cái: “Thằng nhóc này cả ngày cứ quấn lấy em, chả lẽ người yêu của em không được quyền ghen?”
Lương Tranh cười ngất, cô đi đến ghế quý phi (1),cạnh cửa sổ kính sát mặt đất, ngồi xuống, cầm gối tựa ôm vào ngực khanh khách cười: “Người ta đâu có cả ngày quấn lấy em đâu?”
“Anh nói có là có.”
Lương Tranh: …
Chu Húc mở tủ lạnh, lấy một lon cocacola, mở nắp, uống một ngụm, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương bạc hà man mát.
Lương Tranh nghiêng đầu nhìn Chu Húc, tủm tỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988689/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.