Sau khi Lương Tranh về nhà, Chu Ngữ Chức vô cùng nhớ cô.
Lúc trước khi Lương Tranh vẫn còn ở nhà bà, không khí trong nhà vui vẻ hơn a. Hiện tại Tranh Tranh đi rồi, không khí trong nhà lại trở nên nghiêm túc.
Chu Ngữ Chức thở dài, cắt hoa quả rồi bưng lên cho Chu Húc.
Bà đưa tay gõ cửa.
"Vào đi."
Chu Ngữ Chức mở cửa đi vào, nhìn thấy hành lý của Chu Húc ở trên giường đang mở ra, bà lại nhịn không được thở dài, "Bây giờ đã chuẩn bị hành lý? Hôm nào đi?"
Chu Húc ngồi trước bàn học, bận rộn nói: "Ngày mốt."
Trường học của Chu Húc và trường học trong nước thời gian nghỉ không giống nhau, cuối tháng 1 sẽ khai giảng, không có cách nào ở ăn Tết.
Chu Ngữ Chức bưng hoa quả đi tới, "Tranh Tranh vừa mới trở về nhà được vài ngày, con lại phải đi, để lại mẹ và ba con hai người ăn Tết đều cảm thấy quạnh quẽ."
Chu Húc nói: "Tết con sẽ gọi điện thoại về cho mẹ và ba ba."
Chu Ngữ Chức đặt hoa quả ở góc bên phải trên bàn, hừ một tiếng, cười nói: "Thôi đi, con gọi điện thoại, mẹ nói mười câu, con có thể trả lời một câu đã tốt lắm rồi."
Bà vừa mới đặt hoa quả xuống, ánh mắt đột nhiên liếc đến một mảnh giấy được đè dưới notebook của Chu Húc.
Trên giấy có vẽ một cô bé mặc váy, tóc buộc hai cái đuôi ngựa,bộ dáng tiểu cô nương cúi người giống như xin lỗi.
Chu Ngữ Chức nhất thời hứng thú, bà duỗi tay lấy đi, "Đây là tiểu cô nương nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/235283/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.