Lương Tranh không nhìn được tuyết, ngược lại suýt chút nữa còn bị ngã.
Nghĩ đến thật sự rất mất mặt.
Cô trở về phòng đợi hơn nửa ngày, cho đến khi dì Chu gọi cô đi ra ngoài ăn cơm mới trả lời một tiếng, đứng dậy mặc quần áo ấm, từ trong phòng đi ra.
Xuống lầu liền nhìn thấy Chu Húc cả người ngồi dựa vào ghế sofa ở phòng khách, xoay điện thoại trong tay một cách nhàm chán, nheo mắt suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là cảm thấy được có người xuống lầu, anh hơi ngước mắt nhìn, ánh mắt thản nhiên nhìn cô đi tới.
Ánh mắt của Lương Tranh và anh lại đối diện nhau, nghĩ đến lúc nãy ở bên ngoài suýt chút nữa bị ngã mất mặt,cô nhất thời có chút xấu hổ, khóe miệng kéo kéo, khó khăn nở nụ cười.
Chu Húc lạnh nhạt nhìn cô một cái, không phản ứng, rũ mắt xuống, tiếp tục xem điện thoại của mình.
Chú Chu và dì vẫn còn ở trên lầu, Lương Tranh đi xuống, yên lặng đi đến ngồi trên ghế sofa cạnh Chu Húc ở bên kia.
Cô cảm thấy chính mình lúc đó chạy mất đi như vậy quả thực không lịch sự.
Mặc dù biết khả năng Chu Húc sẽ không phản ứng lại, nhưng cô vẫn cong môi cười, chân thành nói: "Chu Húc, chuyện lúc nãy cảm ơn anh a."
Nếu không phải Chu Húc cứu cô,phỏng chừng cô bây giờ đang trên đường đi bệnh viện.
Chu Húc ngước mắt nhìn cô,trong ánh mắt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc gì, nhìn chằm chằm cô một lúc, lại tiếp tục nhìn điện thoại di động, trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/235281/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.