Đêm nay, Lương Tranh nằm nghiêng ở trên giường, cả đêm cũng chưa ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều, cô cứ như vậy tròn mắt nhìn.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh mình không cẩn thận làm đổ cà phê lên người Chu Húc.
Cổ tay bị Chu Húc cầm vẫn còn đau, tuy rằng ít nhiều cũng có chút ủy khuất, nhưng nhiều hơn vẫn là sự áy náy. Dù sao cũng do cô không cẩn thận, cũng không trách được việc anh tức giận.
Cứ như vậy,Lương Tranh áy náy suy nghĩ về điều đó cả đêm,đến rạng sáng 4 giờ, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại đã là 8 giờ hơn.
Lương Tranh rửa mặt rồi xuống lầu, phát hiện phòng khách không có ai. Chú,dì không có ở đó, Chu Húc cũng không.
Lương Tranh đi vào phòng bếp tìm, cũng không thấy bóng dáng của dì Chu.
Cô lại đi một vòng quanh sân,vẫn như cũ không thấy ai.
Cô lấy điện thoại gọi cho dì Chu thì mới biết chú và dì tạm thời đi đến nhà ông nội của Chu Húc, về phần Chu Húc đi đâu, cô không hỏi.
Có lẽ là ra ngoài chơi bóng đi.
Dì Chu nói có để lại bữa sáng cho cô ở phòng bếp, cô ăn sáng xong, dọn dẹp sạch sẽ,khi đi qua phòng giặt,cô vô tình nhìn thấy quần áo của Chu Húc đã được ném vào trong máy giặt.
Cô sững sờ, vội đi vào.
Là áo phông trắng và quần anh mặc tối hôm qua.
Quần áo đã được giặt và hong khô,còn ngửi có mùi bột giặt.
Lương Tranh cầm lên nhìn, mới phát hiện vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/235277/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.