Thiên Hy Linh nhìn thầy giáo trên bục, mặt ngơ ngác vẫn chưa hết bất ngờ.
Thiên Hy Linh “…” Cái này là bị bắt nói chuyện trong giờ học đúng không? Sao có thể trùng hợp vậy được?
“Thiên Hy Linh, sao em còn chưa lên?” Kinh Ân thấy cô đơ người ngồi đó nhìn mình, trên môi nở một nụ cười khẽ nhưng trong giọng lại có chút gì đó không tốt lành.
Thiên Hy Linh dùng nụ cười ngượng đáp lại thầy giáo Kinh Ân, lấy một viên phấn trong hộp rồi bước lên bục làm bài.
Bài tập tương đối khá dễ, cô rất nhanh liền làm xong và quay về chỗ. Kinh Ân cũng không có biểu hiện gì ‘khác thường’ thêm, chỉ nhắc nhở, dặn dò cô trước cả lớp.
Thiên Hy Linh méo mặt về chỗ, cũng không dám nói chuyện tiếp với Họa Thư, ngoan ngoãn ngồi bất động. Họa Thư nhìn cũng không dám mở lời, nếu tiếp tục nói chuyện, e là cả hai gặp họa mất.
Tầm mười phút sau, Kinh Ân mới đứng lên, sửa lại bài trên bảng một chút rồi bỏ phấn xuống. Xoay người nhìn học sinh phía dưới, miệng hắn cong lên nụ cười ôn hòa, tựa như gió xuân ấm áp, khiến người khác muốn tới gần. Mà theo cách nói khác là vô cùng dụ người.
Đấy là đám học sinh, còn Thiên Hy Linh thì cứ thấy nó sai sai ở đâu nhưng không biết ở đâu.
“Hôm nay là ngày đầu thầy nhận lớp nên sẽ cho mọi người cùng thoải mái chút. Chúng ta sẽ trò chuyện giao lưu được không?”
“Dạ được!” Đám học sinh nghe Kinh Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-anh/3450777/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.