Chương trước
Chương sau
Thiên Hy Linh nhìn thầy giáo trên bục, mặt ngơ ngác vẫn chưa hết bất ngờ.

Thiên Hy Linh “…” Cái này là bị bắt nói chuyện trong giờ học đúng không? Sao có thể trùng hợp vậy được?

“Thiên Hy Linh, sao em còn chưa lên?” Kinh Ân thấy cô đơ người ngồi đó nhìn mình, trên môi nở một nụ cười khẽ nhưng trong giọng lại có chút gì đó không tốt lành.

Thiên Hy Linh dùng nụ cười ngượng đáp lại thầy giáo Kinh Ân, lấy một viên phấn trong hộp rồi bước lên bục làm bài.

Bài tập tương đối khá dễ, cô rất nhanh liền làm xong và quay về chỗ. Kinh Ân cũng không có biểu hiện gì ‘khác thường’ thêm, chỉ nhắc nhở, dặn dò cô trước cả lớp.


Thiên Hy Linh méo mặt về chỗ, cũng không dám nói chuyện tiếp với Họa Thư, ngoan ngoãn ngồi bất động. Họa Thư nhìn cũng không dám mở lời, nếu tiếp tục nói chuyện, e là cả hai gặp họa mất.

Tầm mười phút sau, Kinh Ân mới đứng lên, sửa lại bài trên bảng một chút rồi bỏ phấn xuống. Xoay người nhìn học sinh phía dưới, miệng hắn cong lên nụ cười ôn hòa, tựa như gió xuân ấm áp, khiến người khác muốn tới gần. Mà theo cách nói khác là vô cùng dụ người.

Đấy là đám học sinh, còn Thiên Hy Linh thì cứ thấy nó sai sai ở đâu nhưng không biết ở đâu.

“Hôm nay là ngày đầu thầy nhận lớp nên sẽ cho mọi người cùng thoải mái chút. Chúng ta sẽ trò chuyện giao lưu được không?”

“Dạ được!” Đám học sinh nghe Kinh Ân nói, vỡ òa hét lên thật to.

Kinh Ân gật đầu hài lòng, quay lưng về chỗ bàn làm việc, ngồi xuống ghế, “Câu hỏi đầu tiên mọi người muốn hỏi là gì?”

“Thầy ơi, thầy có người yêu chưa?” Một nữ sinh đứng lên hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng với câu trả lời chuẩn bị có từ Kinh Ân.

Kinh Ân khẽ lắc đầu, ‘Thầy chưa, nhưng thầy đã có người mình thích rồi"

Trong phòng học ngưng đọng khoảng hai giây thì liền xúc động với vô số tiếng nói thất vọng. Đám học sinh nhìn lên trên với ánh tủi hờn. Nhưng vẫn có người nói kiểu, ‘không sao, chỉ cần thầy còn độc thân là được.’

“Ai vậy thầy?” Có người lên tiếng hỏi.

Khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại ở bàn Thiên Hy Linh, “Người này có lẽ các em cũng biết đấy”



“Thầy giáo mới dạy toán các anh có biết không? Tên Kinh Ân ấy.” Thiên Hy Linh ngậm cái thìa bánh trong miệng, mệt mỏi nằm dài trên bàn.

“Biết. Làm sao?” Thiên Phàm chống cằm, bàn tay lật qua lật lại quyển sách kinh tế nhiều chữ.

Thiên Hy Linh vươn người tới, hỏi: “Chúng ta từng gặp thầy ấy chưa? Em cứ cảm thấy quen quen sao ý. Mà theo em nhớ, mấy gia đình hợp tác với gia đình chúng ta không có Kinh gia thì phải!”

Thiên Phàm hơi ngẩng đầu, được mấy giây lại cúi xuống, “Anh không biết. Nhưng mà nghe nói gia đình thầy ấy ở nước ngoài. Có khi cơ sở kinh doanh không có ở trong nước. Hoặc có mà loại hình nhỏ.”

“Ồ, chắc vậy.” Thiên Hy Linh nhún vai. Cô cũng chỉ là hơi thắc mắc, nếu thật sự không tra ra quan hệ gì thì thôi, cô cũng chả quan tâm nhiều.

Nhưng coi bộ, sắp tới trong trường lại nổi lên một trận sóng gió lời đồn đây. Thầy giáo mới đẹp trai, còn độc thân, đang để ý một người trong trường, đám học sinh kia mà không sồn sồn lên đi điều tra thì không phải đám học sinh của trường này nữa.

“Nước của em.” Doãn Mặc từ phía sau tới, đặt xuống cho cô một chai nước khoáng.

Thiên Hy Linh hơi ngẩng đầu, độ cong trên môi gia tăng, “Em cảm ơn!”

Doãn Mặc xoa mái tóc đen, khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thiên Hy Linh, “Anh có nghe ngóng được ít chuyện từ thầy Kinh Ân.”

“Chuyện gì vậy?” Cô theo phản xạ đáp lại.

Doãn Mặc nhìn thái độ của Thiên Hy Linh mấy giây mới đáp, “Em muốn biết?”

Thiên Hy Linh hơi khựng lại hành động, đầu ngẩng lên nhìn Doãn Mặc. Khuôn mặt vẫn tuấn tú, đẹp tới lạ, nhưng nhìn sâu trong đôi mắt anh, có điểm gì đó không hài lòng.

“Biết hay không cũng được. Không quan trọng!” Thiên Hy Linh rất để ý tới cảm xúc của Doãn Mặc, cũng nhờ vậy mà cô cũng phát hiện ra rất nhiều điều từ khung bật cảm xúc của anh. Doãn Mặc không thích cô quan tâm người khác giới quá nhiều, tuy không lộ cảm xúc hay nói ra quá nhiều, nhưng từ trong ánh mắt tới ngữ điệu của giọng nói đều có thể biết được anh không hài lòng. Tất nhiên buộc phải để ý kỹ chút.

Đôi mi Doãn Mặc run lên mấy cái, dài và cong như cánh bướm mỏng, khóe miệng cong lên nụ cười tựa như ánh dương. Vừa đẹp vừa ngọt ngào. Nhưng rất nhanh anh liền thu lại nụ cười, nói: “Gia đình của thầy Kinh Ân trước đấy có mối quan hệ làm ăn với gia đình em.”

“Hả?” Khuôn mặt Thiên Hy Linh ngơ ngác nhìn người đối diện.

“Có thể hỏi ba mẹ em thử.” Doãn Mặc chớp chớp mắt mấy cái, đáp lại.

Ánh mắt Thiên Hy Linh liếc nhìn Thiên Phàm, nhưng rất nhanh liền rũ mắt xuống, xua tay, “Kệ đi, em cũng chả quan tâm.”

Doãn Mặc ‘ừ’ lên một tiếng rồi thôi. Anh cũng chỉ tiện nói ra mấy câu, nếu cô cần thì xem như anh giúp được chút ít. Nếu không thì…tốt hơn. Doãn Mặc có tính chiếm hữu vô cùng cao, hiện tại anh không trói buộc quá nhiều nhưng vẫn có chút ít. Anh chỉ thích cô để ý tới mình, còn những người khác càng thờ ơ càng tốt. Cũng may Thiên Hy Linh không phản cảm với điều đó. Nếu cô không thích, anh có thể ép bản thân xuống, cô thoải mái anh mới cảm thấy vui.

Thiên Hy Linh không biết Doãn Mặc đang nghĩ gì, chỉ đang chăm chú thưởng thức món bánh ưa thích của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.